Phong Quang chỉ kinh ngạc một lát, rất nhanh đã bị nụ hôn trêu ghẹo này của hắn làm cho cơ thể nhữn ra, thể xác và tỉnh thần bay bổng... Khụ, hình như có chút không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng cô vẫn nhớ hắn đang bị thương cho nên không dám đè lên người hắn, chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn làm cho người ta tình mê ý loạn này. Môi lưỡi lúc thì bị hắn gặm cắn, lúc lại bị hắn liếm nhẹ, cho dù trong tình trạng nào, cho dù là hành động vụng về cũng đều khiến cho cô sinh ra một loại suy nghĩ không nỡ rời đì.
Cô bỗng nhiên nghĩ, cái nhiệm vụ theo đuổi Sở Du gì đó, bảo hắn đi gặp quỷ đi, cô thích nam nhân này.
Rất lâu sau, môi hai người mới tách nhau ra, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Phong Quang và nam nhân mới vừa mở mắt ra kia nhất thời đều không nói gì, chỉ có trong không khí vẫn còn tồn tại sự kiều diễm, lộ ra một màn mất khống chế vừa rồi khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn biết bao.
Dường như nếu cô không nói chuyện, hắn sẽ có thể sẽ im lặng rất lâu, vậy nên Phong Quang không nhịn được đành lên tiếng trước, Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề chính:
"Phương Việt, có phải huynh thích ta không?"
Gương mặt tái nhợt của hắn lại hơi đỏ lên, không giống một người vừa mất quá nhiều máu, ngược lại giống một người đang sốt cao hơn.
Phong Quang lại cúi đầu, cọ trán vào trán hắn, đôi mắt xinh đẹp kia cách đôi mắt đen láy của hắn rất gần, cô bật cười:
"May quá, huynh không bị sốt, nếu không... nói không chừng ta lại phải đút thuốc cho huynh uống nữa."
Uống thuốc...
Không, hắn thích uống thuốc.
Hắn thích dùng cái cách đặc biệt mà chỉ có cô mới có thể sử dụng này.
"Phương Việt, huynh thích ta sao?"
Cô lại hỏi vấn đề này, vui vẻ cầm lọn tóc dài của hắn trong lòng bàn tay, âm thầm ghen tị trong lòng, tóc của đại nam nhân này thật đẹp.
Phương Viêt nhe giong nói ra hai chữ: "Thích muội."
"Ta cũng thích huynh."
Cô cười, nằm xuống bên cạnh hắn. Chiếc giường này không lớn không nhỏ, cho nên vừa vặn đủ cho hai người nằm sát vào nhau. Cô rúc vào trong chăn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn.
Rất nhanh, hắn đã nắm lấy tay cô, cô oán trách nói:
"Phương Việt này, mặc dù huynh rất ngốc, còn suốt ngày bị thương, nhưng mà cũng vì thế nên ta mới không yên tâm về huynh. Huynh nói xem, nếu như không có ta thì huynh đã chết bao nhiêu lần rồi hả?"
"Cho nên, mạng của ta là của Phong Quang."
Hắn khẽ cười, tay còn lại vuốt mái tóc dài xõa trên giường của cô:
"Cây trâm của muội..."
"Làm rơi lúc đánh nhau với lão thất phu đó rồi, không cần quan tâm, đợi vết thương của huynh khỏi rồi thì đi dạo phố mua một cái mới cùng ta nhé."
Hàng lông mi dài phủ thành bóng râm trên mí mắt hắn, hắn học dáng vẻ vừa rồi nơi cô, tay quấn lấy một lọn tóc đen của cô rồi để lên chóp mũi ngửi.
Hắn chỉ khẽ nói một chữ: "Được."
Nhưng Phong Quang lại cảm thấy một chuỗi hành động nhỏ này của hắn vô cùng đẹp, trái tim nhỏ của cô nhảy loạn lên, kéo tay hắn trong chăn:
"Không phải huynh nói muốn một lòng hướng đạo sao? Tiểu sư muội đáng yêu mê người, huynh cũng không thích, tại sao lại nói đột nhiên thích ta?"
"Sao Phong Quang lại biết tiểu sư muội đáng yêu mê người?"
"Ta chính là biết thôi."
Tất cả tiểu sư muội không phải đều như vậy à, cô dịch đầu lại gần má hắn hơn:
"Không cho đánh trống lảng, mau nói cho ta biết đi."
Phương Việt cảm thấy dáng vẻ tra hỏi của cô đúng là đáng yêu chết người, không kiểm nổi bắt đầu căm ghét cơ thể bị thương bây giờ của mình, chẳng làm được gì cả, hắn thở dài:
"Phong Quang đã từng thắc mắc, nếu vứt bỏ thất tình lục dục, vậy còn coi là con người sao? Có lẽ, chung quy ta vẫn là một người bình thường, ta không thể giống như Xích Tùng Tử, nếu không ta và nàng sẽ có *x+x*xx*xx*x*x**+*
Mắt Phong Quang sáng lên:
"Vậy huynh bắt đầu thích ta từ khi nào?"
"Ta cũng không biết."
Ở Huyền Môn, hắn là đại sư huynh nghiêm túc, trừ tiểu sư muội lần nào có việc cần mới đến tìm hắn, thấy không giúp được lại nổi giận chạy đi xa thì không có sư đệ, sư muội nào muốn đến gần hắn cả. Mà Huyền Thanh lại quá nhỏ, cũng vì vậy hắn rất ít nói chuyện với người khác, hàng ngày chỉ chăm chỉ tu luyện để giết thời gian. Trò chuyện với Phong Quang là một chuyện bất ngờ, không thể phủ nhận là điều đó đã làm cho cuộc sống vô vị của hắn trở nên vui vẻ hơn.
Dần dần, số lần hắn lấy Hàn Uyên Kiếm ra cũng càng nhiều hơn. Hắn thích cái cảm giác thoải mái lúc nói chuyện với cô, cho dù hắn rất ít nói nhưng bởi vì tính tình cô hoạt bát cho nên chưa từng tẻ nhạt.
Phương Việt cho là mình coi nữ tử tên Phong Quang này là bằng hữu, cho đến khi bị thương ở tháp trấn yêu, cô xuất hiện một cách khó hiểu trước mặt hắn...
Bởi vì trọng thương cho nên hắn không nhìn rõ dáng vẻ của cô, sau đó hắn nghe thấy các sư đệ tán gẫu nhắc đến nữ tử thần bí này, đối với đánh giá về Phong Quang, bọn họ vĩnh viễn chỉ có một câu:
Cô rất đẹp.
Cũng chính vào lúc đó, Phương Việt phát hiện tâm tình của mình không đúng, bởi vì hằn cảm nhận được từng chút ghen tị rất bí ẩn.
Ghen tị khi bọn họ nhìn rõ tướng mạo của cô, ghen tị khi bọn họ có thể không chút kiêng dè mà tuỳ tiện bình phẩm về cô.
Còn hắn, đại sư huynh đức cao vọng trọng nhất ở Huyền Môn, là tấm gương của các đệ tử, hắn vĩnh viễn không thể thoải mái biểu đạt thiện cảm của mình đối với một nữ nhân.
Thậm chí lúc Huyền Thanh giao kiếm tuệ cho hắn, lúc cầm kiếm tuệ trong lòng bàn tay, hắn lại càng càng thêm ghen ty, cho dù ngoài mặt hắn vẫn là vẻ trầm ổn điềm đạm.
Hắn - người chưa bao giờ động lòng lại bỗng nhiên chậm chạp phát giác ra, hắn đã có thiện cảm với thiếu nữ đó rồi.
Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng.
Bọn họ là người ở hai thế giới.
Phong Quang thấy hắn đột nhiên không nói gì, cô giơ tay ra đặt lên nhỏ:
"Phương Việt, huynh sao thế?"
Hắn cầm lấy bàn tay đang để trên mặt mình, khẽ vuốt ve bàn tay mềm mại trắng nõn của cô, ánh mắt buồn bã:
"Ta đang sợ, nếu như muội lại biến mất khỏi thế giới này giống như lần trước thì ta phải làm thế nào?"
Phong Quang ngẩn ra, cô cũng không có cách nào trả lời câu hỏi này được. Việc xuyên không này khác với việc xuyên không mà Hệ thống chủ thiết lập cho cô, không có cách nào tự do khống chế. Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là một khắc nữa thôi, cô sẽ lại quay về cái thế giới kia của mình.
Vấn đề này thực sự quá nặng nề.
Phương Việt không thích dáng vẻ phiền não của cô. Hắn cầm lấy tay cô đặt lên môi mình, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô:
"Không sao, cho dù Phong Quang trở về, ta cũng sẽ cố gắng tu luyện, ta sẽ tìm được cách đến thế giới của muội tìm muội. Đến lúc đó, Phong Quang đợi ta, được chứ?"
Phong Quang tránh vết thương, ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào vai hắn, hít một hơi thật sâu.
Thứ nói ra càng đơn giản, thường thường rất khó làm được.
Ví như nói bây giờ cô đang không ngừng gọi Hệ thống chủ nhưng trong đầu cô, không hề có ai đáp lại.
Phương Việt thích cô dán chặt vào mình như vậy, tâm trạng nặng nề vừa rồi bỗng chốc đã khá hơn nhiều.
Chóp mũi hắn vấn vít mùi hương cơ thể của cô, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất thỏa mãn:
"Phong Quang, xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi ta?"
Giọng cô nhẹ nhàng, giống như sắp chìm vào giấc ngủ. Cũng đúng thôi, hôm nay cô liều mạng dốc hết sức đánh nhau với lão thất phu đó, bây giờ nằm xuống đúng là cực kỳ mệt mỏi.