"Kiếm tuệ muội tặng ta... ở trên Hàn Uyên Kiếm, nhưng bây giờ Hàn Uyên Kiếm đã không còn ở bên ta nữa rồi."
Lúc Nhất Mộc tàn độc đánh lén hắn, đáng ra hắn đã mất mạng tại chỗ rồi, nhưng chính kiếm tuệ Phong Quang tặng hắn lúc đó đã phát huy tác dụng phòng ngự nên mới giữ lại được một mạng cho hắn.
Nhớ tới vị sư tôn đã nuôi dưỡng mình thành người đó...
Nhất thời Phương Việt không biết mình nên có cảm xúc ra sao.
Đầu Phong Quang cọ vào cổ hắn, giống như con mèo con líu ríu:
"Không sao... Sau này ta sẽ làm một cái khác cho huynh."
"Nhưng đó là đồ muội tặng ta. .
"Nếu như cảm thấy có lỗi, vậy huynh tặng lại huynh cho ta đi."
Trong con ngươi đen láy của hắn vụt qua một tia sáng:
"Được, ta tặng mình cho muội."
"Ừm... Cô mơ hồ nói:
"Ta còn phải nghĩ xem làm sao mới có thể vứt bỏ đoạn nhân duyên trời đất kia đi...
"Thật ra ta..."
Bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp ổn định ngắt lời hẳn, hắn không muốn quấy rầy đến cô nghỉ ngơi nên cuối cùng đành nuốt lời còn chưa nói xong lại.
Không biết tại sao, rõ ràng là cơ thể bị trọng thương nhưng hắn lại không hề buồn ngủ. Hắn không khỏi sợ hãi, nếu như ngủ một giấc tỉnh dậy, lúc hắn mở mắt ra, cô lại biến mất rồi thì phải làm thế nào?
Cái vấn đề này hành hạ hắn gần một đêm, lúc sắc trời tờ mờ sáng, cuối cùng vì cơ thể bị thương, càng bởi vì hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ bên cạnh mà hắn không khống chế được chìm vào ngủ say.
Ngày hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, người trên giường theo bản năng mở mắt ra.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là phát hiện ra vị trí bên cạnh trống không. Lòng hắn dâng lên một cảm giác hoảng sợ tột độ, chỉ là vừa khẽ động một cái thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nhưng hắn giống như không cảm nhận được con đau đớn tột cùng đó, lúc sắp ngồi dậy, ở cửa "Phương Việt, huynh đang làm gì thế!"
Phong Quang xông vào, cô đặt bát thuốc lên bàn trước rồi ấn người muốn ngồi dậy nằm xuống giường, cô lớn tiếng nói:
"Huynh vẫn đang bị thương, không được ngồi dậy!"
Cô vừa dứt lời, một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc.
"Vết thương của huynh!"
Phương Việt ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi. Hắn đè nén sự sợ hãi cực độ xuống, nhẹ giọng nói:
"Ta tưởng là muội lại rời đi rồi..."
Trái tim Phong Quang tan chảy, cô cố gắng không để cho sức nặng của mình đè lên hắn, thở dài nói:
"Không phải là muội vẫn chưa đi sao?"
"Phong Quang, đồng ý với ta, đừng để ta không nhìn thấy muội nữa."
"Được... ta đồng ý với huynh."
Cô không ngờ mình chỉ đi sắc một bát thuốc mà lại làm cho hắn có phản ứng lớn như vậy.
Phương Việt có được sự đồng ý của cô nhưng mãi vẫn không chịu buông cô ra.
Dần dần, Phong Quang ngửi thấy mùi máu tanh, cô nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài y phục của hắn:
"Phương Việt, vết thương của huynh rách ra rồi!"
Hắn thản nhiên đáp:
"Không sao cái gì!?"
Phong Quang liều mạng giãy ra khỏi lòng hắn:
"Huynh không thương tiếc cơ thể của mình thì cũng thôi đi, nhưng chỗ thuốc huynh uống đều là do ta sắc đấy, như vậy gọi là lãng phí biết không hả? Huynh nằm xuống cho ta, ta đi gọi đại phu!"
Cô hung dữ nói mấy câu như vậy rồi chạy nhanh ra ngoài. Không bao lâu, cô lại hùng hùng hổ hổ chạy trở lại, trong tay còn kéo theo một người.
Tôn đại phu la hét:
"Này, chậm chút chậm chút, bộ xương già của ta sắp bị ngươi kéo rời ra rồi!" "Vết thương của huynh ấy rách ra rồi, ông mau xem cho huynh ấy đi!"
"Không phải là vết thương bị rách ra thôi sao? Kích động cái gì chứ?"
Tôn đại phu thấy thật khó hiểu, nhưng ông ta vẫn đi đến bên giường, nhìn thấy Phương Việt từ đầu chí cuối đều thản nhiên với phần ngực đầy vết máu, cũng không khỏi kinh ngạc:
"Ta nói thanh niên huyết khí xung mãn mấy người, cho dù là bị thương cũng không biết tiết chế, chảy nhiều máu như vậy, tối qua mấy người kịch liệt thế nào hả?"
Phương Việt thấp giọng ho khan một tiếng.
Mặt Phong Quang đỏ lên.
"Ta nói thanh niên mấy người, đúng là không biết nặng nhẹ, đã sắp chết rồi còn muốn làm quỷ phong lưu."
Tôn đại phu chẹp miệng mấy tiếng rồi nhanh nhẹn bôi thuốc cho Phương Việt, sau đó băng bó vết thương cho hắn, miệng không ngừng nói:
"Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu! Tôn gia gia ta đúng là càng ngày càng không theo được suy nghĩ của đám thanh niên mấy người mà. Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, làm gì có cái đạo lý một đêm đốt hết sạch củi thế hả?"
"Được rồi, được rồi! Ông đã nói xong chưa thế hả?"
Phong Quang nhìn Phương Việt mặt đỏ bừng, không thể nhịn được nữa nói với Tôn đại phu:
"Ông làm xong rồi thì đi ra ngoài cho ta, cứ ở đây lải nhải có phiền không hả?"
"Được, được, được, ông già ta ra ngoài, không quấy rầy các người sống thế giới hai người nữa."
Tôn đại phu đeo hòm thuốc đi ra, còn vô cùng quan tâm đóng cửa lại.
Vì vậy trong phòng chỉ còn lại Phong Quang và Phương Việt, hai người vốn dĩ đang vô tư, bây giờ bị Tôn đại phu nói hình như có gì đó không đúng.
Trên phương diện chuyện nam nữ, Phương Việt dè dặt hơn Phong Quang rất nhiều, cho nên Phong Quang bê bát thuốc đã nguội trên bàn qua đó, mở miệng nói trước giống như không có chuyện gì:
"Huynh phải uống thuốc rồi."
Vẻ mặt hắn không được tự nhiên. Phong Quang cầm bát thuốc ngồi ở cạnh giường, suy nghĩ một lát vẫn để bát thuốc xuống, cẩn thận đỡ hắn dựa nửa người vào đầu giường, như vậy hắn uống thuốc cũng có thể dễ chịu hơn.
Cầm bát thuốc lên, lúc đang định cầm thìa múc, cô bỗng nhiên nổi lên tâm tư xấu:
"Phương Việt, huynh muốn tự uống hay là để ta đút đây?"
Hắn ngẩng mặt lên:
"Phong Quang nói đút, là đút thế nào?"
Ôi trời, hắn còn rất bình tĩnh nữa.
Cô thẹn thùng:
"Vậy... giống như lần trước ta đút cho huynh, huynh cảm thấy thế nào?"
"Không tệ, ta rất thích."
Hắn nói thoải mái, cho dù tai đã đỏ bừng lên giống như phát sốt rồi.
Phong Quang cười, tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn, lại khí khái uống một ngụm thuốc đắng, trong sự mong đợi của hắn, cuối cùng cô cũng hôn lên môi hắn.
Môi vừa dán lên, quyền khống chế đã không nằm trong tay cô nữa.
Một bát thuốc, Phương Việt lề mề uống mất nửa nén hương mới xong. Nếu chỉ đơn giản là uống thuốc thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy, hắn chỉ là đang chậm rãi thưởng thức cô mà thôi.
Nụ hôn ẩm ướt cuối cùng cũng kết thúc, Phong Quang tựa vào nửa bên ngực không bị thương kia của hắn thở hổn hển, không cho hắn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của mình. Người trêu chọc trước là cô, cuối cùng người thua trận cũng là cô, nếu để cho hắn nhìn thấy thì quá mất mặt rồi.
A... cô sâu sắc cho rằng mình nhất định phải tìm Hệ thống chủ để đổi mục tiêu theo đuổi, cùng lắm thì lại dùng ít điểm tích lũy để đổi mà thôi.
Này, sao cô lại nói là "lại" chứ?
Phương Việt chậm rãi vuốt lưng cô, vẻ mặt dịu dàng ấm áp:
"Phong Quang, đợi ta rửa sạch tội danh rồi, chúng ta thành thân nhé?"