Bỗng nhiên gió thổi mây vần, trời đất biến sắc, khi Nhất Mộc niệm sau câu chú cuối cùng, ông ta lấy Hàn Uyên Kiếm buộc kiếm tuệ đỏ ra vung lên, mặt đất dưới chân mọi người hiện lên trận pháp màu đen lớn, trong pháp trận kia hiện ra rất nhiều xiềng xích, giam cầm hành động của Phương Việt.
Mặt Phương Việt lạnh lão:
"Nhất Mộc, ngươi muốn hại chết bao nhiêu người nữa?"
Tất cả các đệ tử còn có thể cử động được đều vội vàng rút khỏi phạm vi trận pháp, đệ tử bị Phương Việt đánh bị thương không cử động được nằm trên mặt đất không dám tin, lớn tiếng gọi:
"Sư tôn!"
Là đệ tử của Huyền Môn sao lại không biết trận pháp này chứ. Đây là cấm chú mở cửa Quỷ giới, cửa Quỷ giới mà mở ra, nhất định sẽ nuốt hết cả vật sống xung quanh, là ma thì sao, là tiên thì thế nào, Quỷ giới là nơi chỉ có vật sống chết rồi mới đến được.
Người đến Quỷ giới, từ trước đến nay chưa từng nghe nói có ai có thể sống sót ra ngoài.
Mộc Ninh từ từ tỉnh lại xoa đầu đứng lên. Nàng ta nhìn thấy một màn trước mắt còn ngỡ ngàng không hiểu tại sao mọi người lại đánh nhau, cũng không hiểu tại sao mình lại bị thương. Sau đó, nàng ta bị một sư huynh kéo lui ra xa, lúc nhìn thấy Phong Quang vịn vào bức tường đi đến sau lưng những người khác. Mộc Ninh đột nhiên nhớ lại tất cả, trên mặt nàng ta hiện lên vẻ chấn động không thể tiếp nhận, run rẫy muốn thoát khỏi sư huynh đang kéo mình.
"Đừng qua đó, muội sẽ chết đấy!"
"Sư muội, không cần quan tâm đến bọn họ."
Mộc Ninh nhận ra người kéo nàng ta cũng là sư huynh thường ngày chăm sóc mình như huynh trưởng. Trước đây nàng ta chỉ cảm thấy các sư huynh đều rất tốt, bây giờ... nàng ta lại thấy vô cùng chán ghét.
Có lẽ Phong Quang nghe thấy tiếng Mộc Ninh, cũng có lẽ là không nghe thấy, không có ai cản cô.
Phương Việt tuy tránh được xiềng xích, nhưng kết giới vốn có của trận pháp không cho phép hắn ra ngoài.
Hắn để ngoài tai tiếng cầu cứu kêu trời trách đất của những người lên:
"Phong Quang, đừng qua đây!"
Phong Quang không để ý tới lời hắn, cuối cùng cô cũng đến được gần kết giới tối tăm, mới khẽ động vào cô đã bị hút vào bên trong kết giới, ngã vào lòng Phương Việt.
Nhất Mộc vì dùng cấm chú mở Quỷ Môn ra mà đã tiêu hao hết toàn bộ tu vi, mấy trăm năm cố gắng hóa thành mây khói, nhưng vậy thì đã sao chứ? Thế nhân đều sẽ nhớ ông ta, là ông ta tay cầm Hàn Uyên Kiếm sắc bén của Huyền Môn chính tay đâm đại ma đầu khinh sư diệt tổ, làm hại thiên hạ.
Nhất Mộc nhân từ nói:
"Cô nương cần gì phải nghĩ không thông, muốn bỏ mạng cùng tên phản đồ này như vậy?"
Phong Quang ở trong lòng Phương Việt, cười xinh đẹp, sau đó nói mấy chữ:
"Liên quan rắm gì đến ngươi."
Sắc mặt Nhất Mộc hơi đen lại.
Phương Việt ôm thân thể đang nhữn ra của cô, nắm chặt cổ tay cô, mất đi sự nho nhã ngày thường.
Lúc này hắn đang điên cuồng hắn dùng ngữ khí cất giấu sự tức giận cực lớn nói:
"Tại sao phải vào đây? Nàng không biết đây là cấm chú Quỷ Môn à?"
"Phương Việt, ta nói cho chàng một chuyện. ."
Phong Quang giống như không cảm nhận được cơn giận của hắn, còn nhàn thoải mái cười nói:
"Thiên Địa Đồng Bi chú là cấm chú, từ trước đến nay sư phụ đều không cho phép ta học những thứ này, cho nên ta căn bản không biết. Ở chùa Minh Âm, ta chỉ là vì cứu chàng ra ngoài mà lừa bọn họ thôi."
Phương Việt giơ tay lên vuốt má cô, từ khi cô bước vào trận pháp này, hắn đã cảm thấy tuyệt vọng rồi, đây là một loại tuyệt vọng còn mãnh liệt hơn lúc mình sắp chết.
Phong Quang cười khẽ:
"Nhưng ta biết một cái chú pháp khác..." Vết thương vốn dĩ đã được cầm máu ở ngực cô đột nhiên lại chảy máu tươi, huyết dịch kia không chảy xuống, mà giống như một sợi tơ màu đỏ, nối liền từ vết thương trên lồng ngực cô đến ngực hắn. Sợi tơ dùng huyết dịch tạo thành này xuyên qua cơ thể hắn, cũng xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn, theo linh lực mà cô truyền đến, phủ lên linh hồn hắn.
"Chú trường sinh..."
Phương Việt hoảng hốt lẩm bẩm, sau đó tức giận bừng bừng nắm chặt lấy tay Phong Quang:
"Dừng lại! Phong Quang, ta bảo nàng dừng lại!"
Phong Quang mệt mỏi tựa vào ngực hắn, thở ra một hơi, giống như cô không cảm nhận được sự khiếp sợ và tức giận của hắn, chỉ giống như một người không sao nói:
"Năm đó... lúc ở Tàng Thư Các ta còn nghĩ ai sẽ ngốc nghếch cam tâm tình nguyện dâng hiến tính mạng của mình... để bảo vệ một người quỷ thần bất xâm như vậy, không ngờ... kẻ đó lại là chính ta..."
Chú trường sinh không phải là có thể khiến cho người ta sống lâu, chỉ là có thể đạt được tác dụng bảo vệ một người bách quỷ bất xâm, yêu ma bất phạm. Cô không có cách nào đánh gãy bùa chú của Nhất Mộc, cũng không có năng lực đưa Phương Việt đi. Cô nghĩ, dù sao cũng bị đâm một kiếm chảy nhiều máu như vậy thì cũng không thể lãng phí được, liền thuận tiện dùng nó thôi.
Chỉ có điều... di chứng đến cũng quá nhanh, hai chân Phong Quang mềm nhữn, hoàn toàn không có sức có thể đứng lên nữa.
"Phong Quang... nàng đừng bỏ ta..."
Phương Việt ôm lấy cô quỳ một chân trên đất, sự khủng hoảng trong giọng nói của hắn lên tới cực điểm, cũng làm người ta vô cùng không nỡ.
Phong Quang thở yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng cười một cái:
"Phương Việt... ta đã từng nói, chàng quá ngốc... không có ta... chàng phải làm thế nào?"
"Cho nên nàng không thể rời đi như vậy."
Phương Việt dường như nhìn thấy hy vọng, cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình:
"Phong Quang... ta ngốc như vậy, nàng sẽ không nỡ để ta lại..."
Dùng mạng của mình, đổi quân vô sự.
Phong Quang nhớ lại tám chữ này trong quyển sách viết chú trường sinh kia, cô vốn dĩ sợ chết lại sợ đau, bây giờ suy nghĩ, cô lại chẳng sợ hãi "Phương Việt... Tiếu Tiếu..."
Cô cố gắng ngẩng đầu lên, dán bên tai hắn nhỏ giọng nói:
"Ta giao Tiếu Tiếu cho tiểu sư đệ đó của chàng... Nó... nó là một đứa bé ngoan... Bảy trăm năm Quỷ Môn mở một lần, ta suy tính thời gian, vài hôm nữa chính là ngày mở Quỷ Môn. Cái lão thất phu nực cười này... còn dùng tu vi của mình để mở Quỷ Môn ra, chàng chỉ cần... chỉ cần có thể trong ngày đó còn sống đi từ Quỷ giới ra là được rồi... Đến lúc đó, chàng phải đón Tiếu Tiếu về."
Quỷ Môn bảy trăm năm mở một lần là quy luật cố định. Mặc dù hôm nay Nhất Mộc cưỡng chế mở Quỷ Môn ra nhưng đến thời gian thật sự, Quỷ Môn vẫn sẽ mở. Phong Quang chỉ cần bảo đảm, mấy ngày sau khi Quỷ Môn mở ra, Phương Việt có thể còn sống đi ra là được rồi.
Phương Việt bám chặt lấy tay cô:
"Ta không cần Tiếu Tiếu... Phong Quang, ta chỉ cần nàng... Nàng hãy ở lại bên cạnh ta..."
"Nếu như chàng... nếu như chàng dám đối xử không tốt với Tiếu Tiếu... vậy ta có thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho chàng..."
Phong Quang nói đứt quãng:
"Phương Việt... Tiếu Tiếu là con gái của chúng ta, chàng phải... phải bảo vệ nó thật tốt... Còn nữa... lúc ta không có bên cạnh chàng, chàng tuyệt đối không thể, không thể lại bị thương nữa... Ta không còn cơ hội cứu chàng nữa rồi..."
Cô cũng chỉ lo lắng chuyện này.
Phương Việt cúi đầu lên trán cô:
"Ta đồng ý với nàng, ta sẽ không bị thương nữa."
"Vậy thì tốt..."
Phong Quang cười yên tâm, hai mắt cô dần dần vô thần, cuối cùng chậm rãi nhắm lại.