Cơ thể cô hoá thành từng đốm sáng huỳnh quang, giống như tuyết bay, biến mất ở trong lòng hắn, sau đó thanh Hàn Uyên Kiếm cô tặng cho hắn cũng biến mất theo cô.
Phương Việt ngồi dưới đất. Hồi lâu, hắn đứng lên, toàn thân không còn hơi thở của người sống, chỉ còn lại tử khí nặng nề, dưới chân hắn là địa ngục màu đen, Quỷ Môn màu đỏ thẫm mở ra, vô số cánh tay khô màu đen xuất hiện. Bọn chúng bắt lấy những đệ tử vẫn còn ở trong kết giới không có cách nào chạy trốn được kia, lôi từng người từng người vào vực sâu màu đen không nhìn thấy đáy, cũng có xương khô bắt lấy hai chân Phương Việt.
Phương Việt cúi đầu bất động, không nhìn rõ thần sắc trong đáy mắt hắn, giống như không nghe thấy tiếng gào thét xung quanh. Hắn mặc một thân bạch y, nhưng lại càng nổi bật thâm trầm kinh khủng giữa chốn luyện ngục đen ngòm xung quanh.
Người bên ngoài kết giới câm như hến.
Lúc quỷ khí màu đen âm u lan đến lưng hắn, hắn khẽ ngước mắt lên, môi mỏng cong lên thành một nụ cười đẹp mắt, vô vùng quái dị, cũng vô vùng u ám.
"Các ngươi đều phải sống cho tốt..."
Hắn dịu dàng nói nhỏ:
"Sống thật tốt, đợi ta đến lấy mạng các ngươi."
Hắn không có tư cách nói ra những lời này, tất cả mọi người đều tự nói với mình như vậy. Người vào Quỷ Môn, chỉ có chết, nhưng hiểu rõ là một chuyện, bản năng sinh lòng sợ hãi lại là một chuyện khác.
Mộc Ninh trong đám người khẽ gọi một tiếng:
Phương Việt hơi nghiêng mắt qua nhìn nàng ta.
Ánh mắt kia... chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Mộc Ninh nhận ra trong những người hắn nói muốn giết, cũng bao gồm mình!
Mộc Ninh kiệt sức, ngồi trên mặt đất, nàng ta ôm đầu, đau khổ lầm "Xin lỗi... xin lỗi..."
Nàng ta không hề muốn giết người, càng không muốn giết Phong Quang. Cho dù là sư phụ hay là đại sư huynh, kể cả là các sư huynh khác, nàng ta chỉ muốn mọi người vẫn như trước đây, tại sao mọi người lại không thể giống như trước đây...
Phương Việt nhìn về phía Nhất Mộc, chậm rãi nói:
"Thứ các ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại hết."
Quỷ khí màu đen đã che một nửa mặt hắn, càng khiến nụ cười của hắn lạnh đến rợn người.
Sắc mặt Nhất Mộc đạo nhân ngớ ra, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Sau khi khí đen nuốt trọn hắn, Quỷ Môn màu đỏ thẫm đóng lại, tất cả lại yên lặng như cũ.
Huyền Môn không còn Sở Du, cũng không còn Phương Việt, càng không còn Phong Quang nữa.
Ở một Huyền Môn khác, hôm nay cũng không yên bình.
Phụng lệnh của Huyền Thanh Tử, Thương Bạch Tử đặc biệt đi đến đỉnh Hạo Miểu, ở trong phòng trúc của Phong Quang đợi cô mấy canh giờ. Thương Bạch Tử ngồi ở trên ghế ngáp, hắn đã sắp không kiên nhẫn ngồi nổi nữa rồi.
Cũng không biết hôm nay sư phụ hắn ta lên cơn gì nữa, cứ bắt hắn ta đến đỉnh Hạo Miểu ngồi cho đến lúc Phong Quang xuất hiện mới thôi. Nhưng hắn ta đợi đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, đến bóng dáng sư muội cũng không thấy đâu cả.
Thế này đúng là không tốt mà, sắp đến giờ cơm của tiểu nha đầu rồi, nó đang lúc phát triển, không thể đói bụng được, nếu không Phong Quang nhìn thấy lại tưởng hắn ta ngược đãi trẻ con thì làm thế nào đây?
Đúng lúc Thương Bạch Tử nghĩ hay là cứ đi đi thì trong phòng chợt sáng rực lên, hắn ta ngửi thấy mùi máu tanh rất mạnh, sau đó nhìn thấy thiếu nữ một thân hồng y xuất hiện phía đối diện hắn, nhưng là mất đi ý thức nằm ở trên bàn.
Thương Bạch Tử kinh ngạc làm rơi cả cây quạt trong tay, không kịp nghĩ nhiều, hắn ta vội móc đèn trường mệnh Huyền Thanh Tử giao cho hắn ra, đặt trên bàn rồi đốt lên, lại nhanh tay nhanh chân bế Phong Quang nằm lên giường, lúc này mới xông ra thông báo cho Huyền Thanh Tử.
x**xx*xx*x*x*+* của đèn trường mệnh, Huyền Thanh Tử lại độ công lực nửa đời của mình cho Phong Quang, trị thương cho phế tạng đã bị thương nặng của cô, lại thêm dùng những vật quý hiếm để chữa thương. Nhờ vậy, Phong Quang mặc dù bị tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng chung quy vẫn giữ được tính mạng.
Nhung, bây giờ tu vi của cô đã mất hết, không khác gì người bình thường rồi.
Thương Bạch Tử cảm thấy đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng bị thương nghiêm trọng như vậy có thể nhặt về một mạng đã là chuyện may mắn lắm rồi. Thứ như tu vi, có thể so với tính mạng à?
Hắn ta nghỉ ngờ, sao Phong Quang lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cô, sao lại bị thương nặng như vậy? Mà theo tình trạng của cô, rõ ràng cô đã dùng chú trường sinh ghi lại trong sách cổ. Trên đời này có người có thể khiến cô phải sử dụng đến chú trường sinh à?
Thương Bạch Tử gõ cây quạt, nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta luôn cảm thấy đó là một nam nhân, đây chính là loại cảm giác cải trắng mình chăm bị heo ăn mất. Nếu như hắn ta biết nam nhân kia là ai, hắn phải đánh cho kẻ đó một trận.
Điều kiện tiên quyết là hắn ta có thể đánh thắng được.
Một lần hôn mê của Phong Quang kéo dài liên tiếp bảy ngày, lúc cô mở nắt ra, đầu óc vẫn vô cùng mơ hồ, trước mắt mờ mịt.
"Xem ra ta tính không sai, quả nhiên Phong Quang sẽ tỉnh lại vào lúc này, may mắn y thuật của vi sư vẫn chưa thụt lùi."
Huyền Thanh Tử vuốt chòm râu trắng muốt cười, hiếm thấy bộ dạng tỉnh táo không buồn ngủ này ở ông.
"Sư phụ?"
Phong Quang ngẩn ra, sau đó nhớ ra rất nhiều chuyện, cô ngồi dậy khỏi giường, vết thương vẫn hơi đau:
"Con vẫn chưa chết sao?"
"Đương nhiên là vẫn sống rồi."
"Không đúng a... Con bị thương rồi, còn dùng chú trường sinh... sao con lại vẫn sống được?"
Huyền Thanh Tử đau lòng nói:
"Đó là bởi vì vi sư hao tổn không ít bảo bối những năm gần đây gom góp được cứu con một mạng."
"Hoá ra là thế... Đúng rồi, sư phụ. “ "Ta biết con muốn nói gì."
Huyền Thanh Tử ngắt lời cô:
"Con muốn nói là con quay về bảy trăm năm trước, gặp được đại đệ tử lúc đó của Huyền Môn, có một đoạn nhân duyên."
Phong Quang ngơ ngác nói:
"Sư phụ... bảy trăm năm trước, có phải người cũng từng gặp con rồi không?"
Cô biết sư phụ của cô đã hơn bảy trăm tuổi rồi, vậy bảy trăm năm trước, đương nhiên ông ấy cũng tồn tại.
"Bảy trăm năm trước... chắc con vẫn nhớ, con đã gặp một vị tiểu đạo đồng, con đã từng nhờ nó giao kiếm tuệ cho đại sư huynh của nó, lại từng nhờ nó giấu một đứa trẻ sơ sinh tên là Tiếu Tiếu đi, đợi cha nó đến đón nó."
"Sư phụ... không phải người chính là..."
Huyền Thanh Tử gật đầu:
"Năm đó, ta chỉ là tiểu đệ tử bình thường nhất ở Huyền Môn. Lúc đó ta vẫn bị gọi là Huyền Thanh."
"Quá thần kỳ rồi... sư phụ người càng ngày càng xấu nha!"
Sắc mặt Huyền Thanh Tử đen lại:
"Nghiệt đồ, con cũng không nhìn xem năm nay vi sư bao nhiêu tuổi rồi à?"
"Ôi, năm đó người gọi con là sư tỷ Phong Quang nhiệt tình như vậy, sao bây giờ lại thành nghiệt đồ rồi..."
Huyền Thanh Tử làm ra vẻ nghiêm túc nói:
"Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn về tương lai, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta là trưởng bối của con, không ai thay đổi được."
Huyền Thanh Tử liếc cô một cái:
"Con không muốn biết sau khi con đi đã xảy ra chuyện gì à?"
Chuyện xảy ra sau đó... Phương Việt, còn có Tiếu Tiếu...
Phong Quang vội hỏi:
"Sư phụ, người mau nói đi, sau khi con đi đã xảy ra chuyện gì?"