Chương 236: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Vương Từ chột dạ, trước khi xoay người đi còn không chịu thua dùng giày cao gót đạp Hạ Triều một cái:
"Anh đúng là cái đồ máu lạnh. Phong Quang đã như vậy rồi anh còn có thể suy nghĩ lý trí như vậy."
Hạ Triều nhìn bóng lưng Vương Từ đi xa, rất mệt mỏi thở dài:
"Xuống chân nặng như vậy, rốt cuộc là ai máu lạnh hơn ai..."
Hôm nay là thứ hai, Quý Du không thể đến thăm Phong Quang, nó phải đến trường học. Bởi vì Phong Quang xảy ra chuyện, cho nên học kỳ một này sẽ tạm nghỉ học cho đến khi mắt cô có thể khỏi. Mà Quý Du đã xin nghỉ một tuần ở bệnh viện với Phong Quang rồi, nó không có lý do gì xin nghỉ thêm nữa.
Phong Quang ngồi dựa ở trên giường bệnh, cô nhắm mắt lại giống như sắp ngủ rồi.
Sau khi nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân, cô mở mắt ra, dùng ánh mắt mất đi ánh sáng đáng thương nói:
"Cô, cháu thật sự không muốn uống canh gà mẹ cháu mang đến nữa rồi."
Một bàn tay xoa trên đỉnh đầu cô, đồng thời một giọng nam dễ nghe vang lên: "Phong Quang không muốn uống, vậy thì không cần uống nữa."
"Là anh."
Quý Miên mới vừa ngồi xuống cạnh giường, hai tay cô đã tìm kiếm cầm lấy tay trái của hắn.
Phong Quang chớp mắt:
"Vì sao những ngày qua anh không đến thăm em? Là bởi vì việc học rất bận sao?"
Ngày nào hắn cũng đến thăm cô, chỉ là vì hắn đứng ở cửa, lại thấy trong phòng của cô chưa bao giờ thiếu người, cho nên hắn không đi vào.
"Vết thương còn đau không?"
Quý Miên giơ tay phải lên, đầu ngón tay khẽ đụng vào vết màu tím đã nhạt dần đi ở khóe miệng cô.
"Không đau." "Lúc đó chắc em đau lắm nhỉ?"
"Phong Quang có khóc không?"
"Không!"
Cô mạnh mẽ nói, nhưng tiếp theo, cô lại ngượng ngùng nói:
"Nhưng lúc tỉnh lại, phát hiện mình không nhìn thấy gì, em đã lặng lẽ khóc một chút, thật sự chỉ có một chút."
Quý Miên phát ra tiếng cười khẽ:
"Anh tin lời Phong Quang."
Cô cũng cười rạng rỡ.
Quý Miên đột nhiên thu lại nụ cười, ngón tay hắn đặt lên khóe mắt cô:
"Phong Quang, phải làm thế nào đây? Mắt em không nhìn thấy nữa rồi."
"Không sao, mặc dù không nhìn thấy, nhưng em vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ."
Gió thổi bay rèm cửa sổ màu trắng, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:
"Em nghe được tiếng gió nhẹ, còn ngửi thấy mùi cỏ xanh bên ngoài đưa theo làn gió, mùi này dễ ngửi hơn mùi nước khử trùng trong bệnh viện nhiều."
Trong mắt cô mất đi ánh mặt trời nhưng ánh mặt trời trong nụ cười của cô thì vẫn còn, không có gì khác với cô lúc bình thường cả.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Quý Miên, cho nên cũng không biết lúc này vẻ mặt hắn đã u ám đến tột cùng. Cô chỉ nghe thấy hắn dùng giọng dịu dàng như thường lệ hỏi cô:
"Buổi tối ngày hôm đó, rõ ràng Phong Quang có thể bỏ Tiểu Du mà chạy trốn, tại sao phải ở lại?"
"Bởi vì rất rất lâu trước kia, em và anh từng có giao hẹn, Tiểu Du là em gái của em, cho nên em sẽ bảo vệ em ấy thật tốt. "
Câu trả lời đúng như trong dự liệu của hắn. Hắn thu tay chạm vào má cô lại, bên trong giọng nói lạnh lùng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó:
"Em có biết... suýt nữa em đã chết rồi không?"
"Nhưng không phải bây giờ em vẫn rất ổn sao?"
"Em có từng nghĩ, nếu như hôm đó, Phù Dương không xuất hiện..."
"Nhưng mà... Cho dù anh Phù không xuất hiện, em cũng phải giúp "Tại sao?"
"Bởi vì so với em, nếu như Tiểu Du xảy ra chuyện, anh sẽ đau lòng hơn."
Môi Quý Miên động đậy, không nói ra bất cứ câu gì. Một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy mình dùng giọng khàn khàn nói:
"Hạ Phong Quang, em đúng là một... kẻ ngốc."
Phong Quang nghiêng đầu, nghỉ ngờ:
Quý Miên không trả lời lại sự không hiểu của cô. Hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng tựa vào vách tường ở hành lang không có một bóng người, hắn giơ tay lên đặt ở ngực, trái tim ở trong đó đang đập kịch liệt.
Từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm nhận như vậy, mà phần cảm nhận này, lại làm cho hắn sinh ra một phần khát vọng vô hình.
Hắn không biết phần khát vọng này là cái gì, cũng không biết nên dùng kiến thức sinh học và kiến thức hóa học để giải thích cảm giác kỳ quái này như thế nào. Hắn chỉ biết là bây giờ mình biến thành cái bộ dạng này đều là vì cô gái ngồi ở trên giường bệnh kia.
Giống như trước kia, lúc sinh ra cảm giác kỳ quái, Quý Miên sẽ tự dằn lòng mình là Hạ Phong Quang chẳng qua chỉ là người hắn lợi dụng thôi, lợi dụng cô, để cho mình và Tiểu Du có thể sống ở Hạ gia tốt hơn một chút. Nhưng bây giờ cách này không có tác dụng nữa, tốc độ tim đập nhanh như vậy, nhanh đến nỗi khiến cho hắn muốn móc trái tim này ra, móc ra để làm gì?
Máu của hắn sẽ chảy đầm đìa đặt ở trước mặt cô, nói cho cô biết, đây đều là lỗi của em.
Hắn cảm thấy mình điên rồi.
Trong lòng hắn hình như vẫn luôn có một cái hộp đen bị khóa, lúc không có cách nào kiểm chế nữa, khóa liền gỉ sét rơi xuống.
Theo đó hộp đen mở ra, tấm màn đen dầy đặc, mang theo bóng tối âm u lạnh lẽo dường như phủ lên cả trái tim hắn.
Sau đó hắn trở thành một người thế nào?
Muốn hủy diệt, muốn chiếm giữ.
Xiềng xích được đặt tên là lý trí trói buộc hắn vào thời khắc này gãy la hắn eúi đầu cu mắt xuống khiến naười khác không nhìn thấv đị Œc thứ lộ ra trong mắt hắn là cái gì.
Chỉ thấy ở góc mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, môi mỏng khẽ cong lên, vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng mê hoặc lòng người.
Hắn là người sống ở trong bóng tối, hắn không xứng có cô nhưng không có cách nào kiểm chế được phần cảm tình này.
Nếu không có cách nào kiềm chế, vậy thì buông thả bản thân mình là được rồi.
Hắn phải có được cô gái này, không màng tất cả, cũng không luận xem phải bỏ ra cái giá thế nào.
Phong Quang không hề hay biết có một người đàn ông quyết định muốn phóng thích thiên tính, cô còn đang suy nghĩ tại sao đột nhiên anh lại nói mình là kẻ ngốc? Cô trước nay đều không thích nghĩ những chuyện không nghĩ ra, cho nên rất nhanh cô đã từ bỏ không băn khoăn nữa.
Nhưng cũng không bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng bước chân:
"Anh, anh quay lại rồi à?"
"Là anh"
"Anh Phù?"
Phù Dương cười:
"Phong Quang có thể nhớ được giọng anh, thật là khiến cho anh cảm thấy vinh hạnh."
"Em nhớ hết giọng của mọi người, cho nên đương nhiên em cũng có thể nhớ giọng của anh Phù rồi. Ừm... em lờ mờ nhớ, lúc em hôn mê, anh Phù còn nói chuyện với em bảo em đừng ngủ nữa."
"Đúng thế, lúc đó thấy em đầy vết thương, dọa cho anh một trận. Anh nghĩ, nếu như một cô gái đẹp như vậy rời khỏi thế giới này, vậy thì đáng tiếc lắm."
Cô cười:
"Anh Phù, anh thật biết nói chuyện."
Mỗi cô gái nghe thấy người khác khen mình đẹp, đều sẽ không nhịn được mở cờ trong bụng.
Phù Dương xoa đỉnh đầu cô, trong giọng nói lộ ra chút đau lòng:
"Phong Quang là người kiên cường nhất mà anh từng gặp."
Trước kia, anh ta không hiểu tại sao lại có người có thể đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy. Sau khi biết Phong Quang là con gái của Hạ Triều, anh ta cũng có thể hiểu được. Hạ Triều và Vương Từ đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, khi bọn họ dành được một dự án hoặc là thôn tính một công ty, số lượng kẻ thù của bọn họ cũng không ngừng tăng lên.
Trả thù trong thương trường, chưa bao giờ kém hơn xã hội đen.