Chương 237: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Phong Quang ngượng ngùng lắc đầu:
"Em không kiên cường, thật ra thì em cũng sợ đau, chỉ là không muốn cho mọi người nhìn thấy bộ dạng em khóc lóc thôi."
"Vậy Phong Quang cũng là một người rất lợi hại."
"Anh Phù có thể đánh đuổi hai kẻ xấu kia, còn cứu em, anh còn lợi hại hơn em."
Anh ta trêu chọc:
"Phong Quang đây là muốn tâng bốc lẫn nhau với anh à?"
"Không có, không có, lời em nói đều là thật. Mỗi người bên cạnh em đều lợi hại hơn em. Ba em, mẹ em, Tiểu Du, còn có anh trai, còn có anh Phù, ai cũng đều mạnh hơn em nhiều."
Cô cau mày:
"Em không biết làm ăn, thành tích lại không tốt, nếu như không có ba mẹ nuôi em, vậy chắc chắn em sẽ không nuôi được chính mình."
Cô không có gì để theo đuổi nhưng cô vẫn có một chút xíu lòng xấu hổ như vậy.
Phù Dương thấy cô phiền não, không nhịn được cười:
"Đợi đến đến tương lai, Phong Quang cũng có thể gả cho một người đàn ông tốt. Phong Quang đáng yêu như vậy, anh nghĩ dù khuynh gia bại sản người đó cũng nhất định sẽ nuôi Phong Quang, không để Phong Quang chịu thiệt thòi."
"Vậy không phải em chính là người gây tai họa à..."
Cô lẩm bẩm.
Cuối cùng Phù Dương cười ra tiếng:
"Có lúc anh thật sự muốn xem xem, trong đầu em đựng những thứ gì."
"Đại khái... đều là thứ giống những người khác thôi."
Phù Dương lại nở nụ cười:
"Cái vấn đề này em có thể không cần trả lời nghiêm túc như vậy."
"Anh Phù." Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói thứ ba.
Phù Dương ngẩn ra một chút, mới xoay người nhìn về phía người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào, ung dung lễ độ cũng lên tiếng chào hỏi:
"Là anh Quý sao"
Phong Quang vui vẻ lớn tiếng gọi:
"Anh, anh quay lại rồi!"
"Ừ, anh quay lại rồi."
Quý Miên đi qua Phù Dương, ngồi ở bên cạnh Phong Quang, cầm lấy tay cô một cách tự nhiên. .
Phong Quang không hề cảm thấy một loạt động tác này có gì không đúng, bởi vì trước kia, cô cũng thích sán vào cầm tay hắn như vậy:
"Anh, sao vừa rồi anh lại rời đi?"
"Chỉ là ra ngoài nghĩ rõ ràng một số chuyện."
"Vậy anh đã nghĩ rõ chưa?"
"Nghĩ rõ rồi."
Quý Miên cong khóe môi thành một nụ cười đẹp mắt, cười dịu dàng, trong mắt cất giấu một bóng tối không khống chế được.
Phù Dương nhìn Phong Quang rồi lại nhìn Quý Miên, hình như anh ta nhận ra cái gì đó nhưng anh ta chỉ cười không nói.
Phong Quang tưởng chuyện Quý Miên nghĩ chẳng qua là thứ có liên quan đến thí nghiệm của hắn, cho nên cô cũng cao hứng nói:
"Anh nghĩ rõ rồi vậy thì tốt."
"Đúng thế, anh nghĩ rõ là tốt rồi."
Quý Miên cười như không cười. Có lẽ, sau khi cô biết hắn nghĩ rõ chuyện gì, cô sẽ không nhịn được mà trốn tránh thật xa.
Nhưng nếu như thật sự đến lúc đó, cô cũng không có cơ hội để né tránh nữa rồi.
Mỗi lần lúc nói chuyện, Quý Miên sẽ nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, hoặc là nhẹ nhàng vuốt gò má cô. Hắn khống chế tất cả những động tác nhỏ này rất tốt, dùng để kéo tâm trạng của cô, vì thế chểnh mảng bên cạnh vẫn có một người đàn ông khác đứng ở chỗ này.
Phong Quang không phát hiện ra nhưng Phù Dương thì lại có thể. Anh ta là một người ngoài, bởi vì Quý Miên đến anh ta càng giống một người ndoài không chen vào đước hơn: vì vâầv anh †a đứng dây: "Nếu Phong Quang đã có người ở cùng rồi, vậy anh đi trước đây"
Lúc này Phong Quang mới ý thức được vẫn có người thứ ba ở đây, cô có chút áy náy, bởi vì cô thật sự quên mất Phù Dương:
"Anh Phù phải đi rồi sao?"
"Anh đến thăm Phong Quang, thấy sắc mặt Phong Quang tốt hơn nhiều rồi, vậy anh cũng yên tâm, có lẽ... Anh Quý, anh có thể tiễn tôi một chút chứ?"
"Anh Phù đến thăm Phong Quang, vậy đương nhiên tôi nên tiễn anh rồi."
Quý Miên đứng dậy, nhẹ giọng nói với Phong Quang:
"Anh sẽ trở lại ngay."
Cô ngoan ngoãn trả lời:
Ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông không hẹn mà cùng thu lại nụ cười. Đây là một loại hiểu ngầm vô cùng quỷ di.
Trong lúc yên tĩnh, Phù Dương mở miệng trước:
"Đối với người sống ở trong bóng tối mà nói, lúc thấy ánh mặt trời, có người sẽ cảm thấy bài xích mà muốn hủy diệt, nhưng cũng có người sẽ muốn nắm thật chặt lấy ánh mặt trời này, anh Quý là thuộc loại người nào? Hay là nói, cả hai loại đều đúng?"
Quý Miên khẽ cười:
"Đáp án của câu hỏi này hình như anh Phù không cần thiết phải biết."
"Nói cũng đúng."
Phù Dương cười một tiếng:
"Quý Miên, trước năm mười ba tuổi anh đều ở cô nhi viện, cái cô nhỉ viện kia thật ra không hề tốt đẹp ấm áp như vẻ bề ngoài của nó. Trên thực tế, đó là một nơi cung cấp đồ chơi cho người cảm thấy hứng thú chọn lựa, mà một đứa trẻ mười ba tuổi, có thể ở bảo vệ em gái luôn sống tốt ở đó, thật đúng là làm người ta kinh ngạc."
Mà hai năm trước, cái cô nhi kia viện đã đóng cửa. Nghe nói viện trưởng bị bệnh chết đột ngột ở trong nhà. Những nhân viên làm việc khác trong cô nhi viện cũng bị ốm hoặc qua đời, hoặc là đến giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện vì những căn bệnh khác nhau. Còn những đứa bé kia, có một viện phúc lợi khác.
Quý Miên ung dung thản nhiên, cũng tùy ý nói:
"Phù gia có hai người con trai. Người con lớn là con vợ cả, người con thứ là do bồ nhí sinh, nghe nói người thừa kế mà chủ nhân Phù gia nhắm đến là con trai thứ."
"Đúng vậy, con vinh nhờ mẹ mà. Người đàn ông lớn tuổi, sẽ càng thích nuôi một ít hoa dại ở bên ngoài hơn, bởi vì bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp mà người vợ làm lụng vất vả lo chuyện nhà nhiều năm biến thành hoa tàn ít bướm rồi, cũng không thể làm chồng yêu thích nữa."
Giống như chỉ là nghe câu chuyện của người khác, vẻ mặt Phù Dương bình thản như đang nói chuyện trêu đùa.
Phù Dương và Quý Miên đều là người sống ở trong bóng tối, cho nên bọn họ cũng sẽ có điểm tương tự nhau. Ví dụ như đối với tài liệu của đối phương, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, lại ví dụ như lúc lại thấy ánh mặt trời, sẽ không nhịn được có tâm tình muốn chiếm giữ.
Nhưng có một điểm không giống.
Phù Dương vẫn còn có mẹ cho nên anh ta không thể không quan tâm gì cả, mà Quý Miên cũng có em gái, nhưng em gái...
Quý Miên cười khẽ, Quý Du và hắn là sinh ra từ cùng một mẹ. Bọn họ có dòng máu giống nhau, hắn có bao nhiêu u ám, sẽ đối xử với tốt với Quý Du bấy nhiêu, bởi vì, trên người Quý Du có thứ hắn không có. Hắn coi Quý Du hiển lành tốt bụng thành hình chiếu của mình, một hình chiếu tuổi thơ hắn thiếu thốn, cũng chính là một hắn khác.
Nhưng, bây giờ hắn không cần một hắn khác nữa.
Để có được cô gái kia, không có gì là không thể từ bỏ, kể cả em gái có quan hệ huyết thống, hay kể cả chính hắn.
Điểm khác nhau lớn nhất của Quý Miên và Phù Dương, đó chính là hắn thật sự không có gì để kiêng dè, ác với người khác, càng có thể ác với mình hơn.
"Anh Phù."
Quý Miên dừng bước lại:
"Chúng ta làm một giao dịch đi."
"Nói nghe xem.
"Tôi giúp anh lấy được Phù gia, còn anh giúp tôi lấy được Hạ gia."
Phù Dương mỉm cười như hồ ly: há chẳng phải là Phong Quang..." "Anh Phù không cần lo lắng." Quý Miên khẽ cong môi lên: "Phong Quang có tôi, em ấy cũng chỉ cần có tôi là đủ rồi." Phù Dương khựng lại: "Đúng là sự tự tin khiến cho người ta run sợ."