Chương 310: Thế giới thứ mười hai: Công lược sát thủ trá hình
"Hiện tại ký chủ có hai mươi điểm tích lũy."
Sau khi Phong Quang nghe thấy câu đó liền phát điên:
"Không đúng, tại sao điểm tích lũy của ta vẫn là hai mươi thế hả? Hệ thống chủ, mi không tính điểm ở thế giới này vào cho ta à?"
Hệ thống chủ lạnh lùng:
"Ký chủ quên là mình đã làm gì rồi ư?"
"Ta đã làm... gì chứ..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng như hiểu ra cái gì, ấm ức dùng tay chỉ vào mình:
"Chẳng lẽ... Nam Tiểu Tiểu thật sự rời khỏi Nghiêm Úc để về nhà sao?" [Của đáng tội-Chị nhà lại phá couple :))]
Hệ thống chủ không nói, coi như đã thừa nhận.
Phong Quang đỡ trán, thầm chửi mình đã làm quái gì thể không biết? Rõ ràng là một cái kết thúc có hậu cho nam nữ chủ, cuối cùng lại bị cô phá nát như tương. Thật đúng là không thể nóng nảy nhất thời kiểu đó được.
"Được rồi... Ta sai, ta nhận..."
Không bị trừ điểm tích lũy đã coi như tốt lắm rồi, cô sợ nếu cô cứ tiếp tục dây dưa với cái Hệ thống chủ này, cuối cùng bị nó trừ hết cả điểm thì chết dở.
Nhưng trước sau cô vẫn có nghỉ hoặc:
"Hệ thống chủ, rõ ràng mi biết Hứa Vọng chính là Diệp Mạt, tại sao lúc ta nói muốn đổi mục tiêu công lược, mi còn đưa ra điều kiện lựa chọn làm gì?"
Cô chọn Hứa Vọng cũng được nhưng nhất định phải thả Diệp Mạt ra, Diệp Mạt chính là Hứa Vọng, đương nhiên Hệ thống chủ biết rõ việc này.
"Không có gì, chỉ là gia tăng thêm một chút khó khăn cho nhiệm vụ mà thôi."
Hệ thống chủ trả lời rất lạnh nhạt. Nó tưởng rằng sau khi cô ấy biết được sự thật sẽ cãi nhau với Hứa Vọng, kết quả là nó đã suy nghĩ nhiều rồi, người ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới chuyện Hứa Vọng phân tách tỉnh thần ra như thế.
Khóe miệng Phong Quang co rút: "Tăng thêm... một chút khó khăn cho nhiệm vụ ư?"
"Mời ký chủ hãy chọn kịch bản"
"ờ"
Cô lạnh nhạt đáp lại một tiếng, tiện tay rút ra một quyển sách, khi nhìn thấy tên sách, cô hơi sửng sốt một chút.
"Vương phi tuyệt sắc bị bỏ rơi ôm con chạy", cái tên này thật là... một lời khó nói hết.
Đại khái là cái kiểu vừa nhìn tiêu đề đã biết ngay bên trong viết gì rồi. Ví dụ như nữ chủ là Vương phi bị nam chủ bỏ rơi, không được sủng ái, lại ví dụ như đứa con của nữ chủ sẽ là thiên tài tuyệt thế... Chữ thiên tài này có ý là đứa bé mới chỉ bốn, năm tuổi nhưng cũng có thể làm người lớn quay mòng mòng.
Quả nhiên, cốt truyện mà cô nhận được giống y như thế. Phong Quang thở dài mệt mỏi, nghĩ thầm, đối đầu với một cặp nam nữ chủ đã chẳng dễ dàng gì rồi, giờ lại thêm một đứa nhóc có chỉ số thông minh ngút trời như thế, cái này chẳng phải là càng thêm phiền toái hay sao?
"Vương phi tuyệt sắc bị bỏ rơi ôm con chạy", đầu tiên đã chỉ ngay ra thân phận của nữ chủ. Nàng ta là một Vương phi bị vứt bỏ, tên là Phong Mị Âm, là một vị công chúa không được sủng ái của nước Lưu Bích. Thực ra, nàng ta chính là Quỷ tiên sinh, thần bí khó lường được tụng xưng là y độc vô song, có thể đặt ngang hàng tên tuổi với Kiếm Tiên, giết người hay cứu người cũng phải xem tâm tình của nàng ta thế nào. Mấy năm trước, nàng ta không cẩn thận uống quá chén rồi ngủ với một nam nhân ở thanh lâu, sau đó liền mang thai.
Đương nhiên, nàng ta đã sinh đứa bé ấy ra, cũng chính là đứa trẻ thiên tài đáng yêu Phong Lưu. Ngoại trừ vú nuôi của Phong Mị Âm ra, không ai biết nàng ta đã sinh con, nhưng sau đó, Phong Mị Âm phải tới nước Canh Lưu để hòa thân, người nàng ta được gả cho chính là Vương gia khác họ của nước Canh Lưu - Mạnh Tích.
Phong Mị Âm che giấu rất tốt dung mạo xinh đẹp của mình, Mạnh Tích hoàn toàn không phát hiện ra rằng Vương phi mình lấy về là một mỹ nhân tuyệt sắc. Mà ngay từ đầu, Mạnh Tích cũng chẳng để ý lắm tới Phong Mị Âm, vì hắn đã có người trong lòng, đó là công chúa Trường Ninh được nhận hết mọi sủng ái của nước Lưu Canh.
Nếu không có chuyện hòa thân thì Mạnh Tích và Trường Ninh đã có thể thành thân với nhau, nghĩ cũng biết, vì việc này mà Mạnh Tích đã trút giận với Phong Mị Âm thế nào.
Nhifng cuối eùng, cñng chính Manh Tích là naười đã tư t†2v ném cênd chúa Trường Ninh vào thanh lâu vì Phong Mị Âm.
Đơn giản là vì Mạnh Tích lâu ngày sinh tình với Phong Mị Âm, khiến cho công chúa Trường Ninh ghen ghét. Mạnh Tích cảm thấy công chúa không còn là người mà mình biết trước đây nữa, mà đã trở nên âm hiểm, độc ác. Hắn cũng phát hiện ra rằng thì ra tình cảm của mình giành cho công chúa Trường Ninh không phải là tình yêu giữa nam với nữ, mà là thích giữa huynh với muội.
Vì thế, khi công chúa Trường Ninh ra tay với Phong Mị Âm, hắn đã giải quyết công chúa Trường Ninh mà không hề gặp bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Ừm... Cái này đúng là trò hay rồi.
"Phong Quang, muội đừng lo, ta sẽ không thích nữ nhân kia."
Nam tử có dáng vóc cao lớn, oai hùng nắm chặt tay thiếu nữ:
"Thê tử trong lòng ta chỉ có muội."
Phong Quang nói với vẻ cực kỳ tin tưởng, vừa nói xong đã bị nam tử đó kéo vào trong ngực.
Lông mày Phong Quang dựng ngược, không nhịn được mà muốn đâm cho hắn ta một dao. Trường Ninh và Mạnh Tích là người yêu thanh mai trúc mã, cho dù cô tới từ thế giới nào thì cô đều phải tiếp nhận tình cảm tại thế giới này. Tất nhiên, lúc này, cô và Mạnh Tích vẫn có tình cảm tương giao từ thuở thiếu niên.
Nói thật, đã là nam chủ thì chẳng có kẻ nào xấu xí cả. Mạnh Tích rất đẹp trai, bá đạo mà không mất đi sự dịu dàng, rất dễ được lòng phụ nữ. Bao nhiêu năm ở bên hắn ta như thế, nếu không phải lúc nào Phong Quang cũng nhớ kỹ nam tử này không thuộc về mình, cô phải đi tìm nam phụ số hai thì chỉ sợ cô cũng bị đắm chìm vào trong tình cảm với hắn ta rồi.
Trong đôi đồng tử màu nâu của Mạnh Tích lộ ra vẻ thâm tình, hắn ta chậm rãi nói:
"Lần hòa thân này, ta không thể từ chối, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ nghĩ cách bỏ nữ nhân đó. Phong Quang, muội sẽ chờ ta chứ?"
"Ta sẽ." Cô thẹn thùng gật đầu, trong lòng thì không khỏi gào lên,"bà đây chờ ngươi cái khỉ khô ấy!"
Còn nghĩ tới việc muốn bỏ nữ nhân kia nữa chứ, cuối cùng chẳng phải không những không bỏ mà còn làm ầm ï lên đòi cưới nàng ta về sao? Huống chỉ, năm năm trước nhà ngươi đã có một đứa con rơi rồi đấy, có biết không hả?
Phong Quang vừa đối phó qua loa với Mạnh Tích vừa chửi thầm trong lòng, thế nên hắn ta rời đi lúc nào cô cũng không biết nữa. Thực ra, năm năm trước, cô có cơ hội khiến Mạnh Tích không phải tới nước Lưu Bích, nhưng cô không hề chọn lựa ngăn cản hắn ta, bởi vì cô không muốn can thiệp vào chuyện phát triển tình cảm của nam nữ chủ.
Không, hình như ở thế giới trước, cô đã chia rẽ tình cảm của nam nữ chủ thì phải...
Cô im lặng trong giây lát, bắt đầu tự đi về tẩm cung của mình, một đám nha hoàn ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Phong Quang là công chúa duy nhất trong hoàng cung này, cũng là cô con gái duy nhất của Hoàng đế và Hoàng hậu. Từ lúc mới ra đời, cô đã được phong tước hiệu là Trường Ninh, có thể thấy cô thực sự được Bệ hạ vô cùng yêu thương, nhưng điểm mâu thuẫn là quan hệ của Hoàng đế và Hoàng hậu không tốt một chút nào.
Ông ngoại Vương Hiển của Phong Quang là Thừa tướng hai triều, nắm trọng quyền trong tay, thế lực của Vương gia ở triều đình là không thể khinh thường. Huống chi, đại tiểu thư của Vương gia còn là Hoàng hậu đương triều, thế nên chỉ tôn quý sau Hoàng gia mà thôi, tất nhiên Hoàng đế sẽ phải kiêng kị mấy phần với Vương gia(1) rồi. Mà Hoàng hậu có xuất thân từ Vương gia kia cũng chỉ được sủng hạnh đúng một lần vào đêm tân hôn, không ngờ chỉ một lần đó đã trúng thưởng, lúc này mới có Phong Quang.
Phong Quang còn nhớ rõ khi mình còn nhỏ, mẫu thân cười dịu dàng, để cô ngồi trên đầu gối bà và nói:
"May mà Phong Quang của ta là một công chúa..."
Mọi người trong cung Phượng Nghỉ đều tiếc nuối vì Hoàng hậu không thể sinh được hoàng tử, chỉ có Hoàng hậu nương nương là không cảm thấy thế, bà còn nói... may mắn Phong Quang là một công chúa.
Đúng thế, nếu Phong Quang là một hoàng tử, vậy thì chẳng khác nào Hạ Triều và Vương Hiển sẽ khai chiến với nhau. Dù gì Phong Quang cũng từng được dạy dỗ qua về đạo làm vua, cô hiểu rõ, hoàng tử không nên xuất hiện, ít nhất là không nên xuất hiện trong bụng của con gái Vương gia.
Tuv Ha Triều và Vưởng dia vẫn ở trang thế nhị nước với la nhưng dù Phong Quang có một nửa huyết mạch Vương gia những vẫn vô cùng được sủng ái. Có lẽ do Phong Quang là con gái duy nhất của ông ta, cũng là đứa trẻ duy nhất ông ta nhìn lớn lên từng ngày.
Trong cung không phải không có hoàng tử, Phong Quang có một hoàng huynh và một hoàng đệ, nhưng đối với hoàng gia chỉ có hai hoàng tử và một công chúa này mà nói đã là cực kỳ hiếm thấy.
Hạ Triều cứ chần chừ mãi không lập Thái tử, cũng không nhìn ra ông ta thích đứa con nào hơn, thế nên trong triều cũng chẳng có bè phái gì. Định Quốc Công Lâm Cừu từng nói đùa rằng, tốt nhất cứ để công chúa Trường Ninh kế thừa ngôi vị là được rồi.