Có người tấu mấy câu nói của Định Quốc Công lên cho Bệ hạ, Bệ hạ cũng chỉ cười trừ chứ không có ý định phạt Định Quốc Công.
Phong Quang vuốt cằm đi dạo trong ngự hoa viên, thầm nghĩ phụ hoàng của cô thật kỳ quái, mẫu hậu cũng thật kỳ quái. Nhưng những sự tình kỳ quái đó không cần cô phải nghĩ nhiều, cái cô cần quan tâm là nam phụ thứ hai kia, không lâu tới đây sẽ xuất hiện trong ngày đại hỉ của Phong Mị Âm và Mạnh Tích, là một cầm sư đi theo bên cạnh Phong Mị Âm vào cung.
Tư Già là một cầm sư, nói đúng ra là một sát thủ ngụy trang thành cầm sư. Đương nhiên, tài đánh đàn của hắn cũng rất tốt, không ai biết hắn giết người thế nào, ngay cả Phong Quang cũng không biết. Bởi vì trong kịch bản gốc, để nhân vật có thêm sắc thái vô cùng thần bí nên không hề nhắc tới chuyện hắn ra tay ra sao, lại làm cách nào mà mỗi lần ra tay đều vô cùng thuận lợi.
Tư Già là người mà Phong Mị Âm đã kết bạn với thân phận Quỷ tiên sinh, hắn cũng là người đầu tiên biết Phong Mị Âm chính là Quỷ tiên sinh. Phong Mị Âm biết rõ Tư Già là sát thủ nhưng lại có khí chất trong trẻo lạnh lùng như tiên giáng trần nên cảm thấy thú vị, vì thế mới cố tình đi trêu chọc người ta. Phong Mị Âm là loại người phóng khoáng không câu nệ, nhìn thấy người đẹp, cho dù là nam hay nữ thì nàng ta đều sẽ trêu ghẹo, nhưng nàng ta lại không ngờ, người mình trêu vào lần đó chẳng phải là tiểu bạch thỏ mà thực ra là một con sói xám.
Bởi vì Quân vương của nước Lưu Bích, cũng chính là phụ thân của Phong Mị Âm đã chết, chết một cách đột ngột, lại không tìm ra bất kỳ chứng cớ nào cho thấy là ông ta bị giết. Thế nên nước Lưu Bích bố cáo thiên hạ rằng Quân vương bị bạo bệnh đột ngột qua đời, Thái tử nước Lưu Bích kế thừa vương vị.
Nhưng Phong Mị Âm biết, phụ thân nàng ta bị giết, còn là bị Tư Già giết chết, đơn giản chỉ vì phụ thân đối xử với nàng ta không tốt, còn ép nàng ta đi hòa thân.
Phong Quang cảm thán về việc các tình tiết miêu tả về Tư Già quá ít. Cô là người mà Mạnh Tích "thích", Mạnh Tích lại đối xử không tốt với Phong Mị Âm, nói không chừng, Tư Già sẽ tới tìm cô. Hắn là sát thủ xuất quỷ nhập thần trong truyền thuyết, không biết cách hắn giết người thế nào thì cô có muốn trốn cũng không dễ.
Từ lúc nhiệm vụ bắt đầu, cô đã đánh giá chuyện này là một sự tình vô ^ùnd nauv hiểm. "Công chúa, cung yến sắp bắt đầu rồi."
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của cung nữ, lúc này Phong Quang mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy màn đêm đã buông xuống. Hôm qua, đội ngũ hòa thân của nước Lưu Bích đã tới. Hôm nay, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc tiếp đón tẩy trần cho Phong Mị Âm, đến lúc đó, có Phong Mị Âm, có Mạnh Tích, cũng sẽ có Tư Già.
Phong Quang còn nhớ rõ, trong cung yến lần này sẽ xảy ra một vụ ám sát không lớn không nhỏ, đối tượng mà thích khách muốn ám sát không phải Mạnh Tích, không phải Hạ Triều, mà là Vương Từ.
Mẫu hậu của cô.
Phong Quang không muốn tới dự cung yến lần này cũng phải đi. Cô ngồi bên cạnh mẫu hậu ở trên bậc thang cao nhất, nhàm chán nhìn đám đại thần bên dưới đang đùn đẩy kính rượu nhau, còn cả một loạt người của nước Lưu Bích ngồi ở bên trái nữa.
Nói chung, vị trí chủ bên trên bậc thang cao nhất chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu mới được ngồi, là công chúa thì cũng phải giống như các hoàng tử khác, ngồi ở bên dưới mới đúng lễ nghi. Nhưng từ lúc công chúa Trường Ninh một tuổi đã được Hạ Triều ôm lên triều, khi công chúa Trường Ninh ba tuổi đã từng trèo lên ngai vàng, ông ta còn nhắm một mắt, mở một mắt nhìn công chúa Trường Ninh năm tuổi đánh thái phó dạy dỗ mình... Nhiều chuyện khác người như thế đều đã có, cũng chẳng ai để bụng thêm một chuyện nữa.
Phong Quang coi như không thấy ánh mắt nóng rực của Mạnh Tích, ánh mắt của cô bây giờ đều bị một nam nhân khác hấp dẫn. Hắn ngồi ở sau lưng tướng quân nước Lưu Bích, bạch y như tuyết, mặt mày ôn hòa, bình thản, khí chất cực kỳ thanh lãnh. Hắn không phải loại đàn ông đẹp nhất ở đây, bởi vì Mạnh Tích còn đẹp hơn hắn nhiều.
Nhưng hắn căn bản không phải kiểu người dựa vào mặt mới được người ta chú ý, thủ làm người ta kinh diễm không phải vẻ bề ngoài mà là phong thái độc lập và vẻ an tĩnh, lặng lẽ toát ra từ trong xương cốt của hắn.
Nam tử kia nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm nên ngước mắt lên nhìn, đúng lúc đụng trực tiếp phải ánh mắt của Phong Quang.
Phong Quang cười, chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng chuyện nhìn trộm bị bắt quả tang này, thậm chí còn hơi gật đầu coi như chào hỏi với hắn.
Nam tử kia cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó không nhìn Phong Quang thêm nữa. tuấn dật lên tiếng:
"Nghe nói trong các tùy tùng mà công chúa Phong Mị Âm mang theo còn có một người là cầm sư của nước Lưu Bích."
Người nói chuyện không hề nhìn Phong Mị Âm ở phía đối diện mà lại nhìn về phía Phong Quang. Mặt Phong Quang đỏ lên, bởi vì cô biết chắc chắn hẳn ta đã nhìn thấu việc cô có hứng thú không nhỏ với nam tử kia.
Hắn ta chính là hoàng huynh của cô, cũng là Đại hoàng tử nước Canh Lưu, tên là Hạ Phong Tuyết, từ nhỏ đã cực kỳ thương yêu muội muội Phong Quang này.
Phong Mị Âm đeo mạng che mặt nhìn về phía nam tử áo trắng ngồi cách mình không xa, sau đó mới trả lời với thái độ lễ độ:
"Tư Già là đại cầm sư giỏi nhất của nước ta. Hắn đi theo ta tới nước Lưu Canh cũng là vì muốn đàn một khúc mua vui cho mọi người trong hôn yến."
Nàng ta vừa nói tới hai chữ hôn yến, Mạnh Tích ở bên kia đã nhíu mày. Quả nhiên, hắn không có nửa phần hảo cảm nào với đối tượng hòa thân ngày mai phải gả cho mình này.
Tư Già đáp lễ độ đáp:
"Thảo dân không dám nhận là đại cầm sư giỏi nhất, thực ra thảo dân cũng chỉ là có một chút tài cầm nghệ mà thôi."
Hạ Phong Tuyết nói với vẻ tràn ngập hứng thú:
"Vậy bây giờ nếu Tư Già tiên sinh không ngại thì hãy đàn cho mọi người nghe một khúc đi."
"Thảo dân không mang đàn vào cung."
"Không sao, ta nhớ rõ chẳng phải trong cung của Phong Quang có rất nhiều đồ chơi nhỏ hay sao? Năm đó phụ hoàng đã tặng cho Phong Quang Tiêu Vĩ cầm đã biến mất nhiều năm còn gì." Hạ Phong Tuyết nhướng mày nhìn Phong Quang.
Phong Quang liếc nhìn mẫu hậu mỹ lệ của mình và quan sát phụ hoàng, thấy Hạ Triều chỉ cầm chén rượu cười tùy ý:
"Phong Quang nếu có nhã hứng thì lấy Tiêu Vĩ cầm ra cho Tư Già tiên sinh tấu một khúc cũng được."
Hạ Phong Tuyết nhìn đám công tử trẻ tuổi con quan đại thần đang chìm trong say đắm thì nhếch môi cười khinh thường, luôn có người không bao giờ biết thân phận mình, đám công tử này cũng thế, mà Mạnh Tích cũng thế.
Phong Quang đi về phía đám người nước Lưu Bích đang ngồi, ôm đàn đứng trước mặt người nọ, nói bằng giọng điệu trong trẻo, dễ nghe:
"Cái này cho ngươi."
"Vâng, công chúa điện hạ."
Tư Già giơ tay nhận lấy đàn, nhưng thấy thiếu nữ trước mặt không những không rời đi mà còn ngồi xuống chiếu, ngay đối diện với mình.
Cô vẫy tay, cung nữ bên cạnh lập tức dịch chuyển mấy món ăn ngon và rượu ở trên bàn hắn ra xa, để cô có khoảng trống mà đặt tay lên, chống cằm nhìn hắn:
"Đàn đi, ta nghe đây."
Tư Già chỉ hơi liếc mắt nhìn cô, đám người nước Lưu Bích cảm thấy có điều không ổn nhưng lại không dám nhiều lời, còn người của nước Canh Lưu thì thấy nhiều thành quen, hoàn toàn không cảm thấy công chúa điện hạ nhà mình có gì không thỏa đáng cả.
Cũng đúng thôi, năm ba tuổi người ta đã dám trèo lên ngai vàng rồi cơ mà.
Khóe mắt Tư Già hơi cúp xuống, thu hồi cảm xúc, bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn du dương, dễ nghe chậm rãi vang lên. Huyền cầm trở thành thử đồ thần kỳ nhất dưới những ngón tay của hắn, đây chẳng thể nào là âm thanh của thế tục nữa. Tiếng cũ chưa dứt, tiếng mới đã nối gót tới, giống như gió nhẹ khẽ lay, du dương trầm bổng, lại giống như thác nước từ trên trời chảy xuống, mang một loại tình cảm rung động đến tận tâm can.