Tư Già thấy vẻ mặt cô đầy rối rắm thì biết cô không thể nào tự quyết định được, liền hỏi:
"Thế nàng không thích cái nào?. "
"Cái này... cả cái này..."
Phong Quang nghe thấy có người hỏi mình thì trả lời theo bản năng, những thứ cô chỉ đều là những cây trâm có cấu tạo quá mức rườm rà.
Tư Già liền nói với chưởng quầy:
"Trừ hai cái này ra, những cái khác đều gói lại cho ta."
Không chỉ chưởng quầy mà ngay cả Phong Quang cũng rất sửng sốt.
Ngay sau đó, cô vội ngăn cản:
Tư Già nhìn về phía cô, đang chờ xem cô định nói gì.
Phong Quang kéo tay hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:
"Mua nhiều như thế làm gì chứ? Không chỉ tốn rất nhiều tiền, mà ta cũng đâu có mang được nhiều như thế đâu!"
"Sáng trưa chiều mỗi lúc đổi một cây, rất hợp lý."
"Không được!"
Cô cảm thấy suy nghĩ của hắn quá kỳ quái, sau đó lại thao thao bất tuyệt:
"Cho dù huynh có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu như thế được đâu. Hơn nữa, tiền mà huynh kiếm được... là phải dùng mạng để đổi lấy, tốt nhất nên tiết kiệm."
Thần sắc an tĩnh của Tư Già dần dần trở nên dịu dàng.
Phong Quang lại kéo hắn quay lại trước quầy, sau đó nghiến răng một cái, chỉ vào một cái trâm hình con bướm, nói:
"Ta lấy cái này, chỉ một cái này thôi."
"Ôi... cô nương à, lang quân của cô vừa nói là muốn mua hết chỗ này tặng cho cô đấy."
Chưởng quầy nhắc riêng cô một câu, ông ta không muốn từ bỏ vụ mua bán lớn như thế này.
Nhưng mà cô vô cùng quyết tâm:
"Ta chỉ mua môêt cái này thôi" Chưởng quầy nhìn về phía Tư Già:
"Vị công tử này..."
Tư Già nhẹ giọng đáp:
"Nghe nàng ấy."
Người ta đã nói như thế rồi, chưởng quẩy cũng không nói thêm gì nữa. Có điều, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một khách hàng nữ như thế này. Trước kia có người nào kéo trượng phu tới đây mua trâm mà không ầm 7 muốn mua cái này muốn mua cái kia đâu, giờ có nam nhân nói mua hết cho cô nương này, thế mà cô ấy lại không chịu.
Thật là tiếc cho một vụ làm ăn lớn.
Chưởng quầy không hề biết, vị công tử này chỉ đang nghĩ tiết kiệm tiền để lấy vợ cũng là một chuyện rất không tồi, còn sinh con ư, hắn hoàn toàn xem nhẹ hai chữ này.
Rời khỏi tiệm trang sức, dải lụa màu đỏ buộc tóc của Phong Quang đã được thay thế bằng một cái trâm vàng. Cô luôn không thích những thứ rườm rà, cũng không thích búi tóc kiểu phức tạp, thế nên cô chỉ dùng trâm búi một kiểu tóc đơn giản, tuy rằng đơn giản nhưng mà vẫn rất đẹp.
Vừa mới rời khỏi cửa hàng trang sức, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, trong nháy mắt thần sắc lập tức trở nên kỳ quái.
"Ta đang nghĩ... Ngày đó ta tưởng là huynh thiếu tiền nên mới tặng cái trâm vàng kia cho huynh, muốn huynh có thể rửa tay gác kiếm, không phải làm sát thủ nữa. Nhưng giờ ta chợt nhận ra, hình như huynh cũng chẳng thiếu tiền, chẳng phải ta đã làm việc vô nghĩa rồi sao?"
Hắn đáp rất tùy ý:
"Cho dù Phong Quang muốn lấy lại cái trâm đó thì ta cũng sẽ không trả cho nàng đâu."
"Đồ đã tặng đi rồi làm gì có đạo lý lấy lại chứ, ta chỉ không rõ, nếu huynh đã không thiếu tiền thì sao lại đi làm sát thủ chứ?"
Đề cập tới chuyện này, ánh mắt hắn liền tối sầm xuống:
"Ta là người của Vô Cực Lâu."
Vô Cực Lâu là một tổ chức sát thủ, được xưng là chỉ cần ngươi có tiền thì không có mục tiêu nào mà họ không giết được. Cho tới nay, không ai Mà trên giang hồ cũng chưa từng nghe nói có sát thủ nào có thể rời khỏi Vô Cực Lâu.
Phong Quang nhớ tới các chỉ tiết liên quan tới Vô Cực Lâu trong tiểu thuyết, sau đó hỏi:
"Thế nên... Nếu Vô Cực Lâu giao cho huynh nhiệm vụ thì huynh phải chấp hành, đúng không?"
"Vậy nếu... có người muốn huynh giết ta thì sao?"
Đôi đồng tử màu đen của hắn hơi co lại:
"Ta sẽ không giết nàng."
Nhưng Phong Quang lại rút tay ra khỏi tay hắn, cô không tự giác được lùi về sau một bước, cả người lạnh toát:
"Đột nhiên ta nghĩ tới một vấn đề... Buổi tối mấy ngày trước, tại sao huynh lại xuất hiện trong tẩm cung của ta, nếu... nếu không có hoàng huynh ta xuất hiện, có phải huynh sẽ... sẽ giết ta hay không..."
Sẽ giết cô...
Thần sắc hắn hơi ngưng kết một chút, cũng im lặng trong chốc lát. Hắn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, nhưng hắn biết, hắn không thích dáng vẻ sợ hãi của cô.
Cầm lấy cổ tay Phong Quang, Tư Già kéo cô về phía mình, để cả người cô dựa vào lồng ngực hắn:
"Chuyện hôm đó... ta không có cách nào phủ nhận, nhưng giờ đây, ta sẽ che chở cho nàng thật an toàn."
Tâm tình Phong Quang lập tức trở nên vô cùng phức tạp, cô cũng đã từng đoán rằng có lẽ đêm hôm đó Tư Già tới giết mình, nhưng khi phải đối mặt với sự thật này, cô lại thấy vô cùng hụt hãng. Lý trí nói cho cô biết, lúc hắn muốn giết cô thì hai người chưa từng tiếp xúc gì với nhau, cho nên cô chỉ là một người xa lạ, còn hắn là sát thủ được phái tới giết cô, thế nên nghĩ kỹ thì hắn cũng chẳng có gì đáng trách cả.
Nhưng tình cảm lại nói với cô rằng, cho dù nói thế nào thì hắn cũng là người tới giết mình, trong lòng cô trước sau vẫn tồn tại khúc mắc này.
Mà lúc này, cô muốn làm rõ một việc:
"Huynh muốn giết ta vì nhiệm vụ của Vô Cực Lâu, hay là bởi vì... Hắn im lặng.
"Huynh vì Phong Mị Âm đúng không?"
"Huynh cảm thấy Mạnh Tích sẽ vì ta mà đối xử không tốt với nàng ta, nên huynh muốn giết ta ư?"
Cô tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, cười lạnh một tiếng:
"Tư Già, sao ta lại không nhìn ra rằng huynh là một nam nhân tốt như thể nhỉ"
Cô nhấn thật mạnh vào chữ "tốt" sau đó xoay người chạy vào dòng người đông đúc.
Người trên đường phố đi ngược đi xuôi nhưng hắn vẫn cứ đi theo phía sau cô. Hắn muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại sợ sẽ làm cô phản cảm nên đành thu tay lại.
Hắn nhỏ giọng nói:
"Ngày đó ta thấy nàng chắn dao cho Lạc Vương, ta cho rằng, nàng cũng thích hắn..."
Cô không hề quay đầu lại, chỉ nói:
"Trước giờ ta chưa từng nghĩ tới việc chắn dao cho hắn, ta chỉ vì lo lắng cho mẫu hậu mà thôi, ta cũng chưa từng thích Mạnh Tích một chút nào."
"Nhưng dường như hắn thích nàng."
"Thế nên vì muốn người trong lòng mình được sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc nên huynh quyết định muốn diệt trừ ta sao?"
Hắn nghe thấy giọng của cô có gì đó không ổn, rốt cuộc không nhịn được túm lấy tay cô, kéo cô tới bên người mình, cũng xoay người cô lại đối diện với mình. Hốc mắt cô hơi đỏ, cô đang cắn chặt môi để không phát ra âm thanh gì. Trái tim Tư Già như bị ai bóp nghẹt, ở trước mặt cô, hắn luôn không biết phải nói gì, giờ lại càng như thế.
Người đi lại xung quanh rất nhiều, đã có người chú ý tới đôi nam nữ có vấn đề này. Hắn ôm lấy eo cô, ôm cô phi thân rời khỏi phố xá sầm uất, đi tới bên bờ sông yên tĩnh. Trên dòng sông, đèn hoa đăng chầm chậm trôi theo dòng nước, ánh đèn sáng rực hai bên bờ.
Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng sức lực lại không thể so được với hắn: "Nàng ta không phải người trong lòng ta."
Phong Quang khựng lại:
"Nàng ta có phải không thì liên quan gì tới ta chứ?" "Có liên quan tới ta."
"Bởi vì ta thích nàng."
Trái tim cô run lên, nói với vẻ không dám tin: "Huynh lừa ta."