"Huynh nói bậy... Huynh còn tình nguyện vì nàng ta mà tới giết ta."
Tư Già nói với vẻ không được tự nhiên:
"Ta chỉ nghe người khác nói, nếu nàng ta đã là bằng hữu của ta thì ta phải giúp nàng ta."
"Huynh nghe người ta nói ư? Huynh nghe ai nói?"
Phong Quang hỏi hắn nhưng trong lòng đã đoán được đáp án.
Quả nhiên, hắn đáp:
"Là Phong Lưu"
"Phong Lưu là ai?"
Đương nhiên cô biết là ai, nhưng cô chỉ muốn hỏi xem hắn có nói thật hay không, hay sẽ vì Phong Mị Âm mà lừa cô.
Nhưng mà hắn lại đáp mà không hề do dự một chút nào:
"Là con trai của Phong Mị Âm."
"Nàng ta có con trai?"
Phong Quang giả bộ kinh ngạc. Vào giờ phút này, chính cô cũng phải bội phục kỹ năng diễn xuất của mình. Có một câu rất đúng, cuộc đời là một vở kịch, ai cũng phải diễn mà sống.
"Không đúng, nếu nàng ta là công chúa của nước Lưu Bích thì vì sao có con mà không để lộ ra chút tin tức nào chứ chứ? Nàng ta chính là người tới hòa thân ở nước Canh Lưu ta đấy."
"Phong Lưu được gửi nuôi tại gia đình một thương nhân bên ngoài hoàng cung, người chăm sóc nó là tâm phúc của Phong Mị Âm, người ngoài cũng không hề biết nàng ta còn có một đứa con."
"Ta nghe nói, nàng ta chỉ là một công chúa không được sủng ái ở nước Lưu Bích, lấy đâu ra bản lĩnh mà nuôi dưỡng một đứa trẻ ở bên ngoài cung như thế chứ?"
Vấn đề cô muốn biết, tự nhiên hắn sẽ thích hết, hoàn toàn không có nửa lời gian dối:
"Ngoại trừ là công chúa ra thì nàng ta còn một thân phận khác trên giang hồ."
"Là gì?"
"Được xưng là Quỷ tiên sinh y độc vô song." "Thì ra nàng ta còn có thân phận này nữa... Vậy đứa bé kia là của nàng ta và ai, huynh có biết không?"
"Ta không biết, chính nàng ta cũng không biết."
Tư Già hơi khựng lại trong một giây, sau đó lại nói:
"Ta chưa từng nghĩ sẽ làm cha dượng của Phong Lưu."
Thế nên, Phong Mị Âm cũng chẳng phải người trong lòng hắn gì, có rất ít thứ được hắn để trong lòng, mà người có thể khiến hắn để tâm, ngoại trừ Phong Quang ra thì còn có ai nữa chứ?
Trong lòng Phong Quang thấy hơi ngọt ngào, nhưng vẫn cứ làm ra vẻ không vui:
"Thế đứa bé Phong Lưu đó nói với huynh cái gì hả? Vì sao huynh có thể tình nguyện tới giết ta vì Phong Mị Âm chứ?"
"Nó nói... Nếu mẹ của nó bằng lòng nói chuyện với ta vậy thì mẹ của nó chính là bằng hữu của ta, giữa bằng hữu với nhau thì nên có sự trợ giúp."
"Thế nên huynh liền giúp Phong Mị Âm giết ta ư?"
Tư Già im lặng.
Phong Quang nhìn dáng vẻ thành thật này của hắn, bỗng nhiên cảm thấy hẳn có chút đáng thương. Tư Già chưa từng tiếp xúc với những người bình thường, cũng không được giáo dục như những người khác, đối với quan hệ giữa người với người hẳn đều hoàn toàn mù tịt, nếu có người nói cho hắn nên làm như thế nào thì hẳn sẽ làm theo như thế. Tóm lại... hắn làm nhiệm vụ mãi cũng thấy nhàm chán nên cũng chỉ muốn tìm chút việc làm để giết thời gian mà thôi.
Cô thở dài nặng nề, đột nhiên dùng ngón tay chọc lên mặt hắn:
"Tư Già à Tư Già, sao huynh có thể là tiểu bạch như thể chứ?"
Tư Già cũng không hiểu tiểu bạch nghĩa là gì, nhưng thấy cô không còn tức giận nữa nên dù cô nói gì thì hắn cũng sẽ không phản bác.
Đôi mắt đen láy của hắn lại một lần nữa khôi phục sự sáng rỡ, hắn cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
"Ta cam đoan với nàng, từ nay về sau, ta sẽ chỉ nghe lời một mình nàng nói mà thôi."
"Được thôi, sau này ta nói gì thì huynh phải làm cái đó, ngoài lời của ta ra, huynh không được nghe lời người khác nữa." Dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ của một cô vợ trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tâm tình Phong Quang tốt hơn rất nhiều. Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhức, nỗi đau đớn kịch liệt khiến cô không nhịn được mà ôm chặt lấy đầu.
Cô chỉ nghe được âm thanh ngắn ngủi kia của hắn, sau đó bóng tối ập tới, đến khi mở mắt ra thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, cô đang nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn quen thuộc, cả người cô chọt lâm vào mê man.
Bên cạnh truyền tới tiếng kêu của cung nữ:
"Thật tốt quá! Công chúa tỉnh lại rồi!"
Ba ngày sau, thời tiết chuyển lạnh, mưa lớn như trút.
Hạ Phong Tuyết đứng ở cửa cung điện, vì mưa to nên quần áo trên người hắn ta khá ướt, nhưng hắn ta vẫn mạo hiểm đội mưa đi tới tẩm cung của công chúa Trường Ninh vì hắn ta thực sự lo lắng.
Đứng từ xa nhìn thiếu nữ đang ghé vào bên cửa sổ, ngắm nhìn mưa rơi đến phát ngốc ở bên ngoài, Hạ Phong Tuyết hỏi cung nữ:
"Mấy ngày nay, công chúa vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ như thế à?"
Cung nữ cúi đầu đáp:
"Hồi bẩm Đại hoàng tử, mấy ngày vừa rồi công chúa đều trong tình trạng như thế cả."
Hạ Phong Tuyết lẩm bẩm tự nói:
"Chẳng lẽ vì Phong Quang bị thôi miên nên đến giờ vẫn chưa khỏe hẳn sao?"
Những lời này, cung nữ không dám trả lời.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn cung nữ:
"Chăm sóc công chúa cho cẩn thận."
"Vâng"
Hạ Phong Tuyết lại nhìn Phong Quang lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Mà lúc này, Phong Quang đang nghĩ gì? Cô nhìn mưa rơi bên ngoài tới xuất thần, trong đầu nghĩ tới những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, có phải đúng như lời của phụ hoàng nói, đó chỉ là một giấc mộng của cô, là cảnh mộng mà người khác muốn dùng để giết cô mà thôi. Cô không khỏi bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước khi vừa tỉnh lại. Cung nữ vui sướng chạy đi bẩm báo cho phụ hoàng và mẫu hậu, tạm thời không nhắc tới chuyện mẫu hậu đã ôm cô khóc bao lâu, cô nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mà cử có cảm giác như vẫn còn đang nằm mơ vậy.
Ở sa mạc, cô hôn mê một trận thì đã tới một trấn nhỏ ở Giang Nam, mà ở trong trấn nhỏ tại Giang Nam, sau một trận đau đầu, cô liền quay trở về hoàng cung... Cô bắt đầu nghĩ, nếu cô lại hôn mê lần nữa, liệu có phải sẽ tới một nơi khác nữa hay không?
Nhưng đáng tiếc, mấy ngày nay, cô hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sẽ hôn mê tiếp.
Liễu Liễu đạo trưởng mà Đại hoàng huynh mời tới nói cho cô biết, cô bị người ta thôi miên nên lâm vào cảnh mộng mà ở trong cảnh mộng này, chỉ cần ý thức của cô chết đi thì thân thể của cô cũng sẽ chết. Đây là một phương pháp giết người cực kỳ cao cấp. Một khi có người chết dưới phương pháp này, những người khác đều rất khó phát hiện ra, cuối cùng chỉ có thể giải thích là chết bất đắc kỳ tử mà thôi.
Người xung quanh nói cho Phong Quang biết, từ buổi tối cái ngày mà thích khách xuất hiện ở đại điện, cô bắt đầu hôn mê bất tỉnh, mà qua ngày thứ ba không lâu, cô bỗng nhiên có phản ứng thiếu nước, cho dù có cho cô uống bao nhiêu nước cũng không có tác dụng,
Phong Quang biết, đó là vì khi đó cô đang ở trong sa mạc.
Giờ nghĩ lại, hết thảy đều thông suốt.
Cô rất thích đọc mấy tiểu thuyết huyền huyễn, hoàng huynh cũng vì cô mà sưu tầm rất nhiều thoại bản, trong đó có một chuyện xưa mà sau khi cô đọc xong vẫn còn nhớ tới tận bây giờ. Chuyện xưa đó kể về một thị trấn mà người ở đó đều là quỷ, sau khi bọn họ dụ dỗ được người sống tới thị trấn đó liền biến những người sống kia thành kẻ chết thay cho mình.
Mà trong chuyện xưa đó, chỉ có duy nhất đứa bé trai kia là chưa mất đi nhân tính.
Cho dù là bị thôi miên nhưng ý thức của cô vẫn còn, dựa vào ý thức của cô mà chiếu ra một thế giới hiện thực, cho nên đó là lý do tại sao trong cảnh mộng này, cô lại đi tới một thị trấn ma.
Mà sa mạc... sa mạc là dùng để giết cô. Hắn từng nói rằng, sẽ chỉ mang cô rời khỏi cung ba ngày, giờ cô mới hiểu được, hắn sẽ chỉ để cô sống ở trong cảnh mộng ba ngày mà thôi.
Tư Già là sát thủ của Vô Cực Lâu, trước nay chưa từng có ai biết nhưZna nhán điết naười ea hắn là ØÌ chỉ biết là lúc nào hắn cñna thuân lợi, chưa từng thất thủ, mà hiện giờ, người sống sót duy nhất chắc chỉ có cô mà thôi.
Cô giơ tay, vén ống tay áo lên, trên cổ tay quả nhiên không có vết sẹo nào. Cô chắc chắn rằng sự tình xảy ra trong mấy ngày đó, bắt đầu từ đoạn ký ức hắn bắt cô đi đều chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.