Lúc này đã là tầm bốn, năm giờ sáng, cửa y quán bị người ta đá văng, đại phu kinh hãi thế nào thì cũng chẳng cần phải nói nhiều.
Nhưng sau khi nhìn thấy một thỏi bạc được chìa ra, ông ta lại bắt đầu trị thương cho người ta đầy đạo đức nghề nghiệp. Kết quả thì sao, trên người nam nhân này lấy đâu ra vết thương chứ? Thân thể quá mức lành lặn, chỉ có mỗi tiểu cô nương kia là cứ lo lắng suông.
"Xin lỗi nhé, đại phu, quấy rầy ông nghỉ ngơi rồi."
Phong Quang cười xấu hổ, rời khỏi y quán. Cô lại lườm nam tử bên cạnh một cái đầy bất mãn:
"Sao huynh không nói cho ta biết, làm ta cứ lo lắng mãi?"
Tư Già thành khẩn nhận sai, cho dù trước đó hắn đã nói là hắn chỉ bị thương nhẹ rồi nhưng cô lại không tin.
Phong Quang còn đang chờ hắn phản bác, kết quả lại nghe thấy hắn nhận sai như thế, cô cảm thấy hơi ngượng, bắt đầu lảng sang chuyện khác:
"Ta nghe Phong Mị Âm nói, con trai của nàng ta biến mất, có phải là do huynh làm không?"
Hắn thừa nhận nhanh như thế khiến cô không khỏi câm lặng trong giây lát:
"Tại sao huynh lại bắt con trai nàng ta thế? Không phải huynh giết nó rồi chứ hả?"
Con trai của nữ chủ không thể tùy tiện động vào đâu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
"Ta không giết nó."
Tư Già nhẹ nhàng đáp:
"Ta chỉ ném nó vào ngõ Ngô Đồng mà thôi."
Tuy hoàng thành rất giàu có và đông đúc nhưng cũng sẽ có những nơi nghèo đói. Ngõ Ngô Đồng chính là ngõ nổi tiếng toàn dân nghèo sinh sống. Trong con ngõ đó, gần như toàn là người ăn xin cả, tất nhiên cũng là nơi sinh tồn của phường du côn. Một tiểu công tử chẳng bao giờ cần lo ăn mặc như Phong Lưu mà bị ném tới đó, chỉ lo sẽ sợ tới mức khóc váng lên ấy chứ? yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
"Tại sao huynh lại bắt nó đi chứ?
"Phong Quang thích trẻ con."
"Đúng thế, ta rất thích trẻ con."
Giọng Tư Già vô cùng tùy ý:
"Phong Lưu biến mất, nhất định Phong Mị Âm sẽ tới tìm Phong Quang."
"Huynh cảm thấy... cho dù ta tức giận không muốn gặp huynh, nhưng cũng sẽ vì Phong Lưu mà đi tìm huynh ư?"
Tư Già nhoẻn miệng cười khẽ, tuy rằng ý cười rất mờ nhạt nhưng mọi người có thể nhìn rõ sự thỏa mãn của hắn. Phong Quang tới tìm hắn không phải vì Phong Lưu mà là vì chính hẳn.
Mặt Phong Quang không cảm xúc:
"Tư Già, huynh đúng là rất thông minh đấy."
"Phong Quang biết mà, ta chẳng phải người tốt gì."
Được rồi, cô cũng chẳng có tí thiện cảm nào với thằng bé Phong Lưu kia, biết người chưa chết là được rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn trời:
"Tư Già, ta phải trở về cung rồi, nếu để phụ hoàng và mẫu hậu phát hiện ra ta biến mất thì sẽ phiền phức to."
"Ta đưa nàng về."
"Không cần đâu, nếu huynh lại bị hoàng huynh của ta phát hiện ra thì thảm đấy. Ta tự cưỡi ngựa về là được rồi."
Cô giơ tay ra ôm lấy hắn:
"Huynh yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với phụ hoàng và mẫu hậu, ta muốn gả cho huynh, nếu bọn họ không đồng ý thì ta sẽ bỏ đi theo huynh. Bọn họ chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi, sẽ không trách ta đâu, chờ họ hết giận rồi thì ta lại dẫn huynh về gặp họ. Huynh cứ tạm chờ ta tại hoàng thành mấy ngày, được không?"
"Thân là thế thân thì nên tự giác về thân phận thế thân, chứ không phải... thèm muốn thứ không thuộc về mình."
Sắc mặt Hạ Phong Tuyết thay đổi, sau một hồi trầm mặc thật lâu, hắn ta mới nói:
"Thuộc hạ bái kiến Lâu chủ."
"Sao hả? Ngươi vẫn cứ dùng khuôn mặt này để nói chuyện với ta thật sao?"
Tư Già dạo bước đi tới bên bàn và ngồi xuống, hắn xé mặt nạ trên mặt rồi đặt xuống bàn. Dưới lớp mặt nạ là dung mạo vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời nên trắng nhợt nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, giống hệt với Hạ Phong Tuyết đang đứng trước mặt kia.
Tuy nhiên nếu nhìn kỹ người ta vẫn có thể nhận ra chỗ khác biệt, cho dù là thần thái ưu nhã hay ý vị, hắn tự nhiên hơn Hạ Phong Tuyết nhiều, cũng cao quý hơn nhiều.
Thuật dịch dung cao cấp nhất không chỉ là vẻ bề ngoài, cũng không chỉ là ánh mắt mà ngay cả khí vị trên người cũng đều có thể thay đổi.
Hạ Phong Tuyết chậm rãi giơ tay lên rồi xé mặt nạ trên mặt mình xuống, để lộ ra tướng mạo vốn có của hắn, cũng là một gương mặt tuấn tú nhưng trầm tĩnh hơn và cũng lạnh lùng, cứng rắn hơn:
"Lâu chủ... hôm nay tới tìm thuộc hạ, không biết là có chuyện gì?"
"Hôm nay ta hồi cung chỉ là vì muốn báo cho ngươi biết, nhiệm vụ của ngươi có thể dùng ở đây, rời khỏi Hoàng cung, về Vô Cực Lâu."
Hạ Phong Tuyết... không, không nên gọi hắn ta là Hạ Phong Tuyết nữa. Hắn ta vốn dĩ chẳng có tên họ, chỉ có đúng một biệt danh: Thập Tứ. Mỗi người trong Vô Cực Lâu đều có một biệt danh, mà thân là người của Vô Cực Lâu thì phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Lâu chủ.
Thập Tứ biết mình không có quyền nghỉ ngờ, nhưng hắn ta vẫn hỏi:
"Từ mười năm trước thuộc hạ đã bắt đầu lĩnh mệnh làm thế thân cho Lâu chủ ở trong cung, vì sao đột nhiên Lâu chủ lại bảo thuộc hạ dừng nhiệm vụ ở đây vậy?"
Tư Già tự rót cho mình một chén trà, tùy ý nói: "Không..."
Thập Tứ cảm nhận được khí thế phát ra từ trên người Tư Già. Lâu chủ đang cảnh cáo hắn ta, cảnh cáo hắn ta cái gì chứ? Chuyện không nên quản thì đừng quản nhiều, ví dụ như... Phong Quang.
Tư Già lãnh đạm ngước mắt nhìn hắn ta:
"Thập Tứ, ngươi không muốn rời cung, phải không?"
".. Phải."
Hắn ta ta cúi đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời thành thật. Hắn ta hiểu, nếu nói dối trước mặt nam tử này thì sẽ phải trả giá lớn như thế nào.
Tư Già nâng chén trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm, động tác ưu nhã tới cực điểm, giọng điệu cũng tùy ý tới cực điểm, dường như chỉ là lơ đãng hỏi một câu:
"Vì sao không muốn rời đi?"
"Vì... Phong Quang."
Tư Già không giận, ngược lại còn bật cười khẽ một tiếng. Từ khi hắn xé bỏ lớp mặt nạ dùng gương mặt vốn thuộc về hắn thì tính cách hắn như biến thành hai thái cực, từ thanh cao lạnh lùng biến thành một vị công tử khiêm tốn, dịu dàng, duy chỉ ánh mắt hắn vẫn vô tình như trước:
"Ngươi luyến tiếc Phong Quang cũng là chuyện bình thường dù sao... nàng cũng là một thiếu nữ rất tốt."
Tốt đến mức hắn chỉ muốn giấu kín cô trong phòng của mình, vì mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, hắn mới an tâm được.
"Thuộc hạ không hiểu..."
Thập Tứ biết nếu tiếp tục nói về đề tài này thì sự việc sẽ càng không ổn, nhưng hắn vẫn không nhịn được:
"Lâu chủ đối với Phong Quang... luôn không bao giờ để ý tới, tại sao tự dưng..."
Tư Già cười nhạt:
"Con người thường hay bỏ qua thứ xuất hiện ngay trước mắt mình, có đúng không? May mà ta phát hiện ra không quá muộn, nàng là của ta. Thập Tứ, ngươi có hiểu những lời này không?"
"Thuộc hạ... hiểu rõ."
Tay của Thập Tứ duỗi bên người không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.
Đúng lúc Thập Tứ nghĩ Tư Già sẽ làm gì mình thì lại nghe thấy Tư Già nói tiếp: "Có điều, ta cũng rất cảm kích ngươi."
"Tại sao Lâu chủ phải cảm kích thuộc hạ chứ?"
"Mười năm nay, ta hoàn toàn không quan tâm những chuyện xảy ra ở trong cung, nhưng ta cũng biết, ngươi rất quan tâm tới Phong Quang."
"Ngươi phát hiện ra Phong Quang tốt còn trước cả ta. Thập Tứ, ngươi có biết, chỉ vì điểm này mà ta... cực kỳ ghen tị với ngươi không?"