Tư Già nói ra hai chữ "ghen tị" khiến cho mắt Thập Tứ tràn ngập sự kinh sợ, nhưng hắn vẫn đứng thẳng người đáp:
"Lâu chủ, rốt cuộc ngài muốn làm gì Phong Quang? Nàng ấy không thích Mạnh Tích, cũng sẽ không ảnh hưởng tới Phong Mị Âm, là con gái của Hạ Triều cũng không phải là điều nàng ấy có thể chọn. Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, không hề có lỗi gì cả."
"Tất nhiên nàng rất tốt, nàng cũng không có lỗi gì. Nếu ngươi nghĩ việc ta thích nàng tương đương với việc ta sẽ làm gì nàng, thế cũng không sai."
Khóe mắt Tư Già nhướng lên, phong thái nhẹ nhàng.
"Lâu chủ nói... thích Phong Quang ư?"
"Đúng thế, ta thích nàng, càng muốn chiều chuộng nàng ấy trong lòng bàn tay mình."
Lúc nói tới cái này, khóe môi Tư Già lại khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, nét phong tình và dịu dàng trong đó khiến người khác mê đắm.
Thập Tử nghe thấy thế thì đáng lẽ phải an tâm, nhưng trong lòng hắn ta lại thấy lạnh buốt, càng thêm cảm thấy tuyệt vọng:
"Lời mà Lâu chủ nói... nghiêm túc thật sao?"
Hắn ta chỉ mong chờ nghe được một đáp án phủ định.
Nhưng sự thật đã khiến Thập Tứ phải thất vọng, bởi vì Tư Già chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, chậm rãi nói:
"Từ khi có mặt trên cõi đời này cho tới nay đã là hai mươi tư năm, ta chưa từng nghiêm túc hơn thế này lần nào."
Sắc mặt Thập Tử như tro tàn, trong mắt không có nửa phần hy vọng. Hắn ta chỉ cảm thấy may mắn là những ảo tưởng kia của mình đã hoàn toàn tan biến vì một câu tuyên cáo này của Tư Giả
Phong Quang... cũng là thiếu nữ mà hắn ta muốn sủng.
Tư Già đứng lên, đi tới trước mặt Thập Tử:
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Mười năm trước khi ngươi vào cung làm thế thân cho ta, ta cũng đã từng đồng ý sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của ngươi. Theo lẽ thường, ta thật sự nợ ngươi rất nhiều. Ngươi cũng biết, ta không phải là người để tâm tới nhân tình thế thái, đúng không?" Về chuyện liên quan tới Phong Quang, hắn sẽ không bao giờ lùi bước.
"Mới mấy ngày trước... Lâu chủ còn thôi miên Phong Quang, muốn giết nàng ấy."
Thập Tứ lẩm bẩm tự nói. Vào ngày mà Tư Già mới vào cung, cũng vì nhận được mệnh lệnh của Tư Già nên hắn ta mới ở giữa đại điện yêu cầu Tư Già đàn một khúc. Hắn ta vốn tưởng Tư Già sẽ ra tay với Hạ Triều hay Vương Từ, nhưng không ngờ người đó lại là Phong Quang. Vậy nên Thập Tử mới hoảng sợ đi cầu Liễu Liễu đạo trưởng vào cung.
"Mấy ngày thôi miên... đã có rất nhiều chuyện xảy ra..."
Tư Già lộ ra sắc mặt hoài niệm, phảng phất như đang nhớ lại chuyện mấy ngày trước.
Ngày đó, hắn đột nhiên biến mất ở trên sa mạc là vì nghĩ tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé này sẽ không kiên trì được bao lâu trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt đó, chỉ cần ý thức của Phong Quang không chịu nổi thì tất nhiên cô sẽ chết đi. Nhưng hắn lại không ngờ rằng bởi vì hắn đột nhiên biến mất nên mới tạo thành động lực để cô ấy luôn tiến về phía trước trên sa mạc.
Thực ra Tư Già vẫn luôn đi theo bên cạnh Phong Quang, chỉ là cô không nhìn thấy hẳn. Hẳn cứ chờ mãi, chờ rất lâu mà cũng chẳng thấy cô tỏ ra tuyệt vọng một chút nào, ngược lại còn vừa đi vừa nghỉ trong sa mạc, miệng thì không ngừng gọi tên hắn.
Tư Già không có kiên nhẫn chờ đợi, thế nên hắn mới xuất hiện trước mắt cô một lần nữa, còn là trong trạng thái bị thương. Hắn nghĩ, nếu cô cứ đi tìm hắn như thế, vậy hắn chết trước mặt cô là xong, chặt đứt niệm tưởng của cô thì cô cũng sẽ mất đi ham muốn sinh tồn.
Nhưng hắn vẫn cứ tính sai, cô lại liều mạng cứu hắn không màng sống chết, còn dùng tới cả máu của mình để giảm cơn khát cho hắn...
Nụ hôn của cô rất ngọt, Tư Già chưa từng cảm nhận được việc có người coi trọng hẳn như thế coi trọng tới mức không màng cả mạng sống của bản thân mình.
Hắn bỗng nhiên không muốn cô chết đi.
Tư Già là người thường xuyên làm việc không có mục đích, hắn muốn làm gì thì làm đó, cho dù là quyết định cũng thường chỉ đưa ra trong chớp mắt mà thôi. Hắn phải che chở tốt cho Phong Quang, phải sủng Phong Quang, hắn nhất định sẽ làm được.
Cho dù một khắc trước hắn còn nghĩ phải giết cô thì sao chứ, chỉ cần phải đuổi tới điện Diêm La, ngăn cản cô bước qua cầu Nại Hà, không cho cô uống canh Mạnh Bà để quên đi mình, cùng lắm thì kiếp sau hai người họ lại tiếp tục dây dưa.
Nếu có người khác biết được suy nghĩ này của hắn có khi sẽ nói hắn là kẻ điên. Mà hắn điên thật, ngay chính hắn cũng tự cảm thấy thế, nếu không thì tại sao năm mười ba tuổi hắn lại tự tay giết chết sư phụ mình, cũng chính là Lâu chủ Vô Cực Lâu đời trước chứ?
Mà nguyên nhân cũng chỉ là vì hắn không thích cảm giác bị khống chế. Không ai có thể khống chế được hắn, không có chuyện gì có thể trói buộc hắn, nhưng Phong Phong... Phong Quang lại khác. Cô là sợi dây cương mà hắn tự tìm, hắn tình nguyện bị cô thít chặt, cũng bằng lòng để cô trói buộc.
Mí mắt Tư Già hơi cụp xuống:
"Thập Tứ, ngươi biết giờ ta hối hận nhất là chuyện gì không?"
"... Thuộc hạ không biết."
"Ta thực hối hận là đã giao cho ngươi thời gian mười năm này."
"Nhưng thuộc hạ... lại thực may mắn khi có được mười năm này."
Thời gian mười năm, ở bên cạnh Phong Quang mười năm.
Tư Già dùng thời gian mười năm để nuôi dưỡng một đám người thuộc về chính mình, mà Thập Tứ dùng thời gian mười năm để sớm chiều bên cạnh Phong Quang. Tư Già chưa bao giờ cảm thấy có lúc mình lại tính toán sai như thế, hẳn không hiểu nổi, tại sao mười mấy năm trước khi hắn nhìn thấy nữ hài tử ngọt ngào gọi mình một tiếng ca ca, hắn lại không phát hiện ngay ra rằng cô là một khối châu báu cơ chứ?
Hắn đã thật sự bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Tư Già nhìn Thập Tứ đứng ở trước mặt mình, hắn đang nghĩ tới vấn đề xử trí người này như thế nào, cách tốt nhất là giết đi. Nhưng nếu giết rồi, vậy thì sao Tư Già và Hạ Phong Tuyết đồng thời có thể cùng xuất hiện trước mặt Phong Quang được đây?
Vẫn chưa giết được.
Ít nhất, trước khi tìm được người có thể giả dạng thành mình hơn Thập Tứ, hắn không thể giết Thập Tứ được.
Không khí chợt trở nên trầm mặc, Thập Tử an tĩnh không nói một câu. Hắn ta biết Tư Già đang nghĩ gì, nhưng cho dù kết quả mà Tư Già suy tính ra bất lợi thế nào với hắn ta, hắn ta cũng không thể phản kháng. Hắn ta không phải đối thủ của Tư Già. Đây cũng là lý do tại sao... khi nghe thấy Tư Già nói thích Phand Ouando. Thân T/ lai cảm thấy tuvyêt vona đến vâv: Thập Tứ rất rõ ràng, so về ngụy trang, Tư Già mới là bậc thầy chân chính. Cho dù trái tim hắn lạnh lùng tới cỡ nào thì hắn đều có thể ngụy trang thành một gã tình nhân hoàn mỹ trong lòng bất kỳ ai, bởi vì vô tình nên khi diễn kịch càng chẳng bị trói buộc gì.
Hắn mới là Hạ Phong Tuyết chân chính. Tư là họ của mẫu thân hắn, mà Già(1), chính là gông xiềng, thế nên, Hạ Phong Tuyết cũng là Tư Già.
Thập Tứ không cam lòng với việc cứ thế mà từ bỏ:
"Nếu Phong Quang biết, thực ra Lâu chủ mới là Hạ Phong Tuyết chân chính..."
"Nếu Phong Quang thật sự biết, tức giận, cùng lắm thì ta cho nàng đâm ta một kiếm hoặc chém ta một đao, đến lúc đó nàng sẽ hết giận ngay thôi, sẽ lại bắt đầu đau lòng vì ta."
Tư Già ngắt ngang lời Thập Tứ, thái độ nhẹ nhàng, bâng quơ khiến cho người ta cảm thấy hắn thực sự rất tự tin về tình cảm của Phong Quang dành cho mình.
Thập Tứ không nói gì, hôm nay hắn ta đã nói quá nhiều rồi.
x**xx*xx*x*x***
(1)Chữ "Già" trong cái tên Tư Già có nghĩa là gông, xiểng.