Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm tình của phụ hoàng chắc cũng không quá kém đâu...
Đây là ý tưởng của Phong Quang. Giờ phút này, cô đang đứng trước của Ngự thư phòng và không ngừng tự cổ vũ cho bản thân mình. Thực ra, cô cũng hiểu rõ, theo tính cách của phụ hoàng cô thì sợ là cho dù cô nói lời phản nghịch thế nào, ông ấy cũng sẽ chỉ cười tủm tim với mình, nhưng không ai biết sau lưng phụ hoàng sẽ làm gì, có khi còn ngẩm phái người xử lý Tư Già không chừng ấy chứ...
Lúc này đây không phải cô sợ hãi mà là cô rất có ý thức tự hiểu, cô không thể thẳng được phụ hoàng. Phong Quang xoa cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc, đến lúc nói chuyện với ông ấy, cô nên biểu hiện thái độ ương ngạnh một chút, nếu Tư Già xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không muốn sống nữa, chỉ có như thế thì mới khiến phụ hoàng không dám làm gì quá đáng, tuy rằng điều đó sẽ làm ông ấy tức điên lên...
Nghĩ kỹ hết thảy, cô hít sâu một hơi, thị vệ ngoài cửa Ngự thư phòng không dám cản cô, đang định cất bước đi vào thì ở bên kia hành lang, Hạ Phong Tuyết cũng đi tới.
Hắn ta lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ưu nhã mê người, âm thanh lại càng dịu dàng như nước:
"Phong Quang, muội đứng đây làm gì thế này?"
"Hoàng huynh..."
Phong Quang khựng lại, cô cử có cảm giác hình như hôm nay Hạ Phong Tuyết có gì đó khang khác, sự khác biệt này tới từ cảm quan, ngày thường Hạ Phong Tuyết cũng rất dịu dàng với cô, nhưng hôm nay dường như là kiểu dịu dàng không thể chống đỡ nổi.
"Muội muốn tìm phụ hoàng nói chút chuyện..."
Đôi mắt đầy ý cười của hắn có thể làm xao lãng tâm trí người khác:
"Chuyện gì thế?"
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi."
Cô mất tự nhiên gạt một lọn tóc mai ra sau tai, bắt đầu thấy hơi sợ sệt bất an.
Hạ Phong Tuyết giơ tay cầm lấy lọn tóc xõa trước ngực cô vuốt ve, cười khẽ nói: "Chẳng lẽ là về chuyện Phong Quang kén phò mã sao?"
" Muội nói không phải thì huynh có tin không?"
"Nếu ta nói tin, Phong Quang có tin không?"
Phong Quang túm tay hắn kéo sang một góc, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới cần thận nói với hắn:
"Muội chỉ nói với huynh thôi nhé, huynh nghĩ cách giúp muội, đừng nói cho người khác biết, được không?"
Hạ Phong Tuyết lớn hơn cô tám tuổi, là người nhìn cô lớn lên. Trước khi Phong Quang được sáu tuổi, quan hệ giữa Hạ Phong Tuyết và cô chỉ xem như người xa lạ, sau khi cô được sáu tuổi, quan hệ giữa hắn và cô liền tốt lên, hắn còn rất yêu quý cô nữa, cho dù cô muốn gì thì hắn cũng sẽ tìm về cho cô. Ở trong mắt Phong Quang, hắn là đại ca ca tri kỷ của mình.
Hạ Phong Tuyết cũng không vội vàng nhận lời ngay:
"Phong Quang cứ nói xem là chuyện gì đã nào?"
"Muội... muội thích một người."
Hắn thuận miệng hỏi:
"Thích nhiều thế nào?"
"Thì là... Nhiều đến mức sẽ không gả cho ai ngoài hắn..."
Nói ra cái này trước mặt huynh trưởng thật khiến cô đỏ mặt.
Ý cười của Phong Tuyết càng sâu hơn:
"Không biết nam nhân nào có vinh hạnh này, lại có thể nhận được sự yêu thích của công chúa Trường Ninh nhà chúng ta thế?"
"Huynh nghe xong cũng không được tức giận nhé..."
"Ta sẽ không tức giận."
"Vậy được, huynh đã nói là không tức giận đấy..."
Phong Quang cẩn thận nhón mũi chân ghé sát vào tai hắn thì thầm:
"Huynh ấy chính là Tư Già."
"Cái tên cầm sư có địa vị thấp hèn kia ư?"
"Hoàng huynh, muội không cho phép huynh nói huynh ấy như thế!"
Cô hơi tỏ vẻ tức giận:
"Huynh ấy là người mà muội thích!"
Hạ Phong Tuyết lắc đầu thở dài: "Hiện giờ vì một cầm sư mà muội còn tức giận với ta nữa."
"Rốt cuộc huynh có giúp muội không."
Cô cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, đây là hành động làm nững quen thuộc của cô:
"Hoàng huynh tốt của muội, giúp muội đi mà."
Hắn im lặng hưởng thụ giọng điệu nững nịu của cô một hồi rồi mới hỏi tiếp:
"Trước kia muội muốn huynh giúp đỡ gì đều làm nũng thế này à?"
Phong Quang nghỉ hoặc:
"Đúng thế, sao vậy?"
Hạ Phong Tuyết cười càng thêm dịu dàng.
"Hoàng huynh, rốt cuộc huynh có giúp muội không đây?"
"Nếu Phong Quang đã yêu cầu, sao ta có thể cự tuyệt được chứ? Nhưng mà, Phong Quang đã nghĩ kỹ chưa, con cháu nhà quý tộc muốn cưới muội không hề ít, sao muội cử nhất định phải chọn cái tên cầm sư kia chứ?"
"Muội cũng đâu có cách nào chứ, hoàng huynh à, nếu chuyện tình cảm mà có thể khống chế được thì chẳng thể gọi là chuyện tình cảm nữa."
"Nhưng... Muội đã nghĩ kỹ chưa, nếu muội cứ khăng khăng gả cho hắn, có lẽ phụ hoàng sẽ bất đắc dĩ mà đồng ý thôi, nói không chừng còn phế muội, sau này muội chỉ có thể sống những ngày tháng nghèo khó, lang bạt kỳ hồ với tên cầm sư đó."
"Không sao hết, muội đã tính tới trường hợp xấu nhất rồi. Hoàng huynh đừng tưởng muội chỉ có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực nhé, thực ra muội rất dễ nuôi."
Hạ Phong Tuyết xoa tóc cô, dịu dàng nói:
"Phong Quang nói đúng, chỉ cần mỗi ngày mua cho muội một ít kẹo là muội sẽ lập tức thỏa mãn, đúng không?"
"Vẫn là hoàng huynh hiểu biết muội."
"Chúng ta vào đi."
"Tới Ngự thư phòng, nói thằng với phụ hoàng cho rõ ràng." "Cứ... cứ thế mà vào sao?"
"Cứ thế vào thôi."
Hạ Phong Tuyết nắm tay Phong Quang, kéo cô tiến vào Ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Hạ Triều còn đang bận phê duyệt tấu chương, nhìn thấy hai huynh muội cùng tới tìm mình thì lập tức buông bút trong tay xuống, cười hiền hậu:
"Hôm nay ngọn gió nào lại thổi Phong Quang tới tận chỗ phụ hoàng vậy? Trẫm nhớ rõ, chẳng phải Phong
Quang ghét nhất tới Ngự thư phòng của trẫm sao?"
Đúng thế, bởi vì cảm thấy nhàm chán nên cô rất ít khi tới nơi này.
Phong Quang xấu hổ giật giật cánh tay Hạ Phong Tuyết, muốn hắn nói gì đó trước, nhưng Hạ Phong Tuyết lại để mặc cô giật, chỉ duy trì dáng vẻ ôn hòa, nho nhã của mình, không nói một chữ nào.
Cô cảm thấy như thể mình bị bán đứng rồi.
Hạ Triều quan sát thấy hết hành động của hai huynh muội, bật cười hỏi:
"Không có việc không lên điện tam bảo, nói đi, hôm nay Phong Quang tới tìm trẫm là có chuyện gì nào?"
Cô cắn răng nói:
"Phụ hoàng... con đã nghĩ ra mình muốn gả cho ai rồi."
"Ổ? Là công tử nhà nào lại được Phong Quang của chúng ta vừa mắt thế?"
"Là... Tư Già."
Hạ Triều suy nghĩ một chút:
"Họ Tư... là công tử nhà Tư thượng thư à?"
"Không phải... chính là... chính là vị cầm sư ngày nọ đã tấu một khúc trên đại điện ấy, phụ hoàng quên rồi à?"
Cô nói xong liền cẩn thận quan sát sắc mặt của người ngồi trên cao kia.
Sắc mặt Hạ Triều đông cứng lại trong chớp mắt:
"Hắn chẳng qua chỉ là một gã cầm sư."
"Phụ hoàng là vua của một nước, con dân nước Canh Lưu này đều là con dân của người, mà cái gọi là con dân nghĩa là đều chẳng khác nào con hoàng con nói có đúng không?"
Cô chột dạ, chỉ sợ phụ hoàng sẽ đột nhiên sẽ tức giận lật bàn.
Hạ Phong Tuyết bật cười khẽ thành tiếng, mấy câu này lập tức làm cho vị hoàng đế của nước Canh Lưu tắt tiếng, không nói được thành lời.
Phong Quang nghe thấy tiếng hẳn cười thì lập tức trừng mắt với hắn. Hạ Phong Tuyết nhướng mày, từ trong ánh mắt lộ ra ý bảo ta sẽ ủng hộ muội.
Hạ Triều lại nói:
"Chuyện Phong Quang nói, trẫm đã hiểu rồi."
"Vậy phụ hoàng..."
"Chẳng qua là chuyện chung thân đại sự này, Phong Quang đã bao giờ thương lượng với mẫu hậu của con chưa?"
"Con vẫn chưa..."
"Vậy con đi nói một chút với mẫu hậu con đi, nếu mẫu hậu con đồng ý thì lại tới tìm trẫm."