"Vân Tế... anh cử phải nói với tôi như vậy à?" Cô dần dần tức giận.
"Tôi chỉ là đột nhiên nghỉ ngờ đầu óc em đang không bình thường thôi."
"Đầu óc tôi không bình thường mà có thể thi đỗ đại học tốt nhất thành phố A à?"
"Nếu đầu óc em bình thường thì sẽ không nhìn thấy dáng vẻ chân thực của tôi rồi mà vẫn thích tôi."
"Tôi cứ thích anh đấy thì làm sao?"
Cô lớn tiếng nói:
"Ngay từ đầu nếu anh lấy ra dáng vẻ bây giờ của anh ra để gặp tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ không thích anh đâu, nhưng tôi đã thích anh rồi thì cho dù anh có đem khuôn mặt cực kỳ xấu xí ra tìm tôi thì tôi cũng vẫn thích anh."
Vân Tế khựng lại một lúc lâu, lâu đến nỗi cô đã ý thức được mình vừa nói ra cái gì. Cô nghẹn ngào, một lần nữa che miệng mình lại, sâu sắc cảm thấy tại sao mình lại cuống cuồng đến mức nói hết lời trong lòng ra như vậy chứ?
Hắn bỗng nhiên nói:
"Hạ Phong Quang, em điên thật rồi hả? Tôi là ma, em là người, nếu như tôi và em ở bên nhau, cũng sẽ bị trời phạt."
"Cùng lắm thì không sinh con thôi..."
Cô buột miệng nói ra, thấy hắn hứng thú nhướng mày, mặt cô càng đỏ hơn, lựa chọn xoay người đi không nhìn hắn mà nhìn vào bức tường trắng tỉnh:
"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi... Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con với anh đâu, anh đừng hiểu lầm!"
Vân Tế là một người thông minh, hắn biết mình mang mặt nạ có thể làm rất nhiều cô gái si mê. Ngay từ đầu hắn cũng biết Phong Quang có cũng phải xem quyết định của hắn.
Hắn nhìn bóng lưng của cô rất lâu, ánh mắt u ám không rõ, cuối cùng hắn nói:
"Tôi đưa em về nhà."
Cô từ từ quay người lại, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Vân Tế giơ tay lên muốn xoa đầu cô, cuối cùng vẫn thu tay lại để bên người, nhẹ giọng nói:
"Đi thôi."
Cô ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, cũng không có thời gian nghĩ xem nếu như ngày mai có người thấy hành lang bừa bãi như vậy sẽ có phản ứng gì.
Vân Tế đưa Phong Quang đến dưới chân chung cư của cô, cả đường đi hai người đều im lặng, đến lúc sắp chia tay, hình như không nói gì cũng không thích hợp.
Phong Quang cẩn thận ngẩng đầu lên liếc hắn một cái:
"Anh có muốn... lên nhà tôi ngồi chút không?"
Lúc này Vân Tế đã khôi phục khuôn mặt hoàn mỹ như trước đây. Hắn cúi đầu nhìn cô, nhìn đến nỗi cô không được tự nhiên, lúc này hắn mới lên tiếng:
"Thật ra tôi luôn cảm thấy em rất ngốc."
Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt khó hiểu.
"Nhưng có lúc lại cảm thấy... em ngốc vậy lại rất đáng yêu."
Sắc mặt Phong Quang rất xoắn xuýt, hắn nói lời này, rốt cuộc cô nên cảm thấy vui vẻ hay là cảm thấy tức giận đây?
Vân Tế khẽ cười ra tiếng:
"Em xem đi, em đang nghĩ cái gì đều sẽ thể hiện hết ra mặt."
".. Tôi đây là trong ngoài như một!"
"Đúng vậy, trong ngoài như một."
Còn hắn thì không làm được bốn chữ này, trong ánh mắt Vân Tế ẩn giấu sự phức tạp:
"t1^ Phong Otu+ianoa đừng quá †ín nhiêm tôi" Lúc nói ra câu này, hắn cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với bản thân mình.
Đương nhiên là cô sẽ hỏi: "Tại sao?"
Vân Tế cười mà như không cười nói:
"Bởi vì tôi không phải là người tốt đẹp gì."
"Đương nhiên anh không phải người tốt rồi, anh là ma."
"Nếu em muốn hiểu như vậy... cũng không tệ."
Đúng vậy, hắn là ma, một con ma sẽ vì đạt được mục đích mà không trừ thủ đoạn nào.
*x*x*x*xx****
"Phong Quang?" Hạ Yên Vũ cách đó không xa đi tới cất tiếng gọi.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn qua, lại liếc thấy người đàn ông bên cạnh Yên Vũ:
"Sao hai người lại đi cùng nhau?"
Không thể trách cô tại sao lại thắc mắc như vậy, bởi vì người đàn ông bên cạnh Yên Vũ là Quân Dục, con ma khiến Yên Vũ cực kỳ ghét đó. Hai người bọn họ lại đi cùng với nhau, chuyện này còn kỳ quái hơn cả mặt trời mọc ở hướng tây.
Hạ Yên Vũ đi tới bên cạnh Phong Quang, hung dữ nói:
"Còn không phải là vì chị à!"
"Chị?"
"Chị xem điện thoại của chị đi, xem em gọi cho chị bao nhiêu cuộc rồi?"
Phong Quang lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, cô xấu hổ:
"Cái đó... em nghe chị nói, chị gặp một số chuyện cho nên không chú ý đến điện thoại."
"Gặp một số chuyện? Có chuyện gì quan trọng hơn so với điện thoại của em hả?"
Nếu như không phải là Hạ Yên Vũ đến trường học tìm
Phong Quang, cũng sẽ không gặp Quân Dục. Nếu Quân Dục đã đề nghị tìm người giúp Yên Vũ, vậy cô ta còn từ chối chắc?
Phong Quang vội vàng kể lại chuyện mình gặp quỷ một lần, đương nhiên bỏ qua chuyện tại sao mình lại phải đi tìm Triệu Ích, lại bỏ qua đoạn Cuối cùng sợ Yên Vũ không tin, cô còn kéo ống tay áo Vân Tế đứng bên cạnh:
"Yên Vũ em không tin có thể hỏi anh ấy, chuyện chị nói đều là thật."
Yên Vũ nhìn về phía Vân Tế.
Vân Tế cười gật đầu:
"Học muội Phong Quang nói thật đó."
Quân Dục và Vân Tế đưa mắt nhìn nhau, một người sắc mặt thờ ơ, một người tươi cười ôn hoà, bọn họ lại không hẹn mà cùng nhìn đi hướng khác.
Vân Tế khác với Quân Dục, hắn là nửa người nửa ma, ma khí của hắn càng thêm không dễ phát hiện. Đây cũng là lý do tại sao Hạ Yên Vũ có thể nhận ra được ma khí trên người Quân Dục nhưng không phát hiện ra được Vân Tế cũng là ma.
"Được rồi, nể tình chị có người làm chứng, em sẽ tin chị." Hạ Yên Vũ nói xong, liền nghiêm túc suy nghĩ:
"Chẳng trách cho dù em điều tra thế nào cũng không tìm được con quỷ kia ở đâu, hóa ra là trốn ở nhà Triệu Ích, nhưng tại sao ả lại phải đi theo Triệu Ích?"
"Chị cũng không nghĩ ra, đáng tiếc lại để cho ả chạy mất, nhưng ả tổn thương nguyên khí nặng nề, có lẽ thời gian gần đây cũng sẽ không chạy đến làm hại người khác nữa đâu."
Phong Quang cũng không nhịn được nghiêm túc suy nghĩ:
"Chỉ là ngày đó ở bệnh viện, rõ ràng chị đã nhìn thấy hồn ma của Đường Tiểu Nhạc, cô ấy không đi theo bên cạnh Triệu Ích, vậy thì đi đâu chứ?"
Không thể nói ra chuyện Nại Hà muốn cô bắt ma, cô chỉ có thể linh hoạt đổi cách nói khác.
"Thông thường mà nói, hồn ma quả thực đều sẽ đi theo bên cạnh người khi còn sống bọn họ quyển luyến nhất..."
Phong Quang dừng một lát, đột nhiên nói:
"Bọn họ cũng sẽ đi theo bên cạnh người mình căm hận nhất, có người nói Đường Tiểu Nhạc chính là bị Trần Hải Đường hại chết!"
"Đúng vậy, Phong Quang chị nói không sai."
Yên Vũ bất ngờ về việc Phong Quang cũng có lúc thông minh.
"Sao bây giờ chị mới nghĩ đến chủ, hôm nay là tuần đầu của Đường báo thù, cũng sẽ chọn ra tay vào hôm nay."
Hạ Yên Vũ nhìn đồng hồ đeo tay:
"Sắp đến mười hai giờ rồi."
Mười hai giờ là giờ Tý, cũng là lúc âm khí mạnh nhất.
"Chết rồi, nếu như Đường Tiểu Nhạc giết Trần Hải Đường, cô ấy sẽ trở thành ác quỷ."
"Chúng ta mau đi tìm cô ấy thôi, bây giờ chắc vẫn còn kịp."
"Nhưng chị không biết Trần Hải Đường sống ở đâu!"
"Trần Hải Đường hả..."
Vân Tế im lặng rất lâu đột nhiên nói:
"Tôi biết nhà cô ấy ở đâu."
"Tại sao anh lại biết?"
-..
Vân Tế cười: "Bởi vì cô ấy là phó chủ tịch của câu lạc bộ kịch nói."