Trần Hải Đường thích Triệu Ích, làm sao có thể không vắt óc tìm kế tiếp cận Triệu Ích được. Vì vậy cô ta nghĩ đủ cách vào câu lạc bộ kịch nói, còn lợi dụng gia thế của mình ngồi lên vị trí phó chủ tịch, về phần tại sao không làm chủ tịch, đó là bởi vì bản thân cô ta cũng biết, cô ta khó mà khiến người khác tin phục.
Phong Quang và Yên Vũ vẫn đang nghĩ về vấn đề gọi xe đi, kết quả Quân Dục đã nói:
"Tôi có thể lái xe đưa mọi người qua đó."
Vân Tế huýt sáo, cà lơ cà phất nói:
"Vẫn là thầy giáo có tiền."
Phong Quang kỳ quái nhìn hắn một cái:
"Anh ăn phải thuốc nổ à?"
"Em mới ăn phải thuốc nổ ấy."
Vân Tế vỗ đầu cô, dở khóc dở cười.
Quân Dục lại vì động tác nhỏ thân mật này của Vân Tế đối với Phong Quang mà nhìn hắn thêm một cái, cũng không nói gì nhiều, lái xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Gia thế nhà họ Trần không bình thường, biệt thự đương nhiên cũng sẽ không cho phép người khác tùy tiện đi vào.
Từ xa xa bên ngoài cửa sắt, Hạ Yên Vũ đã tỉnh mắt nhìn thấy một cô gái đứng ở trên tầng lầu, sau lưng cô ta chính là một con ma nữ mặc váy trắng.
Hạ Yên Vũ không nghĩ được nhiều như vậy, cô ấy trực tiếp hóa ra trường kiếm màu xanh, phi thân lên, bay về phía nóc nhà. Cô ấy đi rồi, đương nhiên Quân Dục cũng sẽ đi qua đó cùng.
Phong Quang nhìn Vân Tế. Vân Tế thở dài, cam chịu số phận ôm lấy eo cô, ôm cô cũng bay qua phía tháp đồng hồ.
Trần Hải Đường lần lượt thấy bốn người bay đến trước mặt mình, cô ta ngẩn ra rất lâu, mới vừa định nói cái gì đã nghe thấy Hạ Yên Vũ nói:
"Không cần lo lắng, đuổi ma là sở trường của tôi."
Rất nhanh, lúc Đường Tiểu Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Hạ Yên Vũ đã cầm kiếm hướng về phía Đường Tiểu Nhạc. Hạ Yên Vũ trước sau như một Tiểu Nhạc lại là một con ma lính mới tò te, chật vật trốn tránh đòn tấn công của Hạ Yên Vũ đã rất lực bất tòng tâm rồi, đương nhiên Quân Dục không cần đi lên giúp đỡ.
Vân Tế hình như không có chút áp lực chiến đấu nào nên vô cùng hứng thú, xem đến say mê, còn Quân Dục... đương nhiên người đàn ông này chỉ nhìn chằm chằm Hạ Yên Vũ mà thôi.
Nhưng Phong Quang lại nhìn về phía Trần Hải Đường đang căng thẳng, cô đi đến bên cạnh Trần Hải Đường, hỏi thẳng:
"Đường Tiểu Nhạc là do cô giết à?"
"Cô nói cái gì?"
Trần Hải Đường giống như nghe thấy câu chuyện cười gì đó:
"Làm sao tôi có thể giết cô ấy được? Cô ấy là người tôi không thể làm hại nhất!"
Phong Quang nhìn dây chuyền Trần Hải Đường đeo trên cổ, trên mặt dây chuyền chỉ có ba chữ TXL, mặt cô biến sắc.
Lại nhìn về phía Hạ Yên Vũ bên kia, chỉ thấy Đường Tiểu Nhạc sắp bị Hạ Yên Vũ đâm trúng, cô chạy tới ngăn ở trước mặt Đường Tiểu Nhạc:
"Yên Vũ, em không thể giết cô ấy!"
Hạ Yên Vũ không thu lại được kiếm trong tay, chỉ có thể đổi hướng sang bên cạnh, đánh nút tháp đồng hồ tầng trên cùng, cô ấy nổi giận:
"Phong Quang chị giở trò quỷ gì thế hả?"
"Chị..."
Không đợi Phong Quang trả lời, cảm giác chấn động to lớn xuất hiện, hóa ra là bởi vì một kiếm kia của Hạ Yên Vũ, tháp đồng hồ sắp sụp đổ rồi.
Sàn nhà nhanh chóng vỡ vụn, Trần Hải Đường đứng ở gần đó nhất rất nhanh gặp họa rơi xuống, Đường Tiểu Nhạc không để ý tới toàn thân bị thương, bay lên xông tới ôm lấy Trần Hải Đường. Sụt lún cũng đã lan tới dưới chân Phong Quang, cô rơi xuống dưới, giây phút đó, cô nhìn thấy Vân Tế.
Vân Tế giơ tay ra... không hẹn mà cùng với Quân Dục, mỗi người một tay bắt được tay Hạ Yên Vũ.
Phong Quang nghe thấy tiếng gió, tiếng gió lạnh dường như đang thổi vèo vèo qua người cô, có lẽ là Vân Tế nhớ ra cái gì, hắn buông tay Yên Vũ ra, xoay người đi về phía Phong Quang, nhưng hắn giơ tay ra chỉ có thể đụng tới một vạt áo của cô.
"Dhond Otiandl" Cô nghe thấy giọng hắn, nhưng cô lại cười. Vẻ mặt tươi cười trước giờ không thay đổi của Vân Tế đột nhiên tràn đầy sự hoảng sợ mà chính hắn cũng không rõ.
Biển hoa bỉ ngạn, trăm nghìn năm qua vẫn luôn nở rộ.
Hôm nay Nại Hà đang ngẩn người lại phát hiện ra có gì khác lạ, cô gái mới gặp không lâu trước đây đang ngồi xổm dưới đất, cô cúi đầu ôm lấy đầu gối, hơi thở toàn thân cực thấp.
Hắn đi tới bên cạnh cô:
"Tại sao cô lại quay lại rồi?"
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, sau đó, hắn bị người ta bổ nhào vào trong biển hoa, trên người là cô gái khóc như đứt từng khúc ruột.
Ở nơi địa phủ tối tăm không ánh mặt trời, cũng luôn có hồn ma không chấp nhận được sự thật mình đã chết đi mà lớn tiếng khóc, vậy gặp phải một cô gái khóc thút thít thì phải làm thế nào?
Nại Hà trước giờ chưa từng ai ủi ai nên sẽ quyết đoán lựa chọn bỏ qua, nhưng tình huống lần này thì khác, bởi vì cô gái đó đang nằm ở trên người mình... Có lẽ có người sẽ nói hắn trực tiếp đẩy cô gái đó ra là được rồi, đúng là hắn có đẩy cô thật, nhưng không biết cái cơ thể nhỏ bé của cô lấy đâu ra sức lực, không những không đẩy được cô ra mà còn bị cô ôm chặt hơn. Nghe tiếng khóc thút tha thút thít của cô, Nại Hà từ bỏ rồi... không phải là bởi vì không nhẫn tâm, mà là bởi vì hắn chưa từng ở gần ai đến như vậy.
Vì vậy trong biển hoa bỉ ngạn trước giờ luôn yên tĩnh, hôm nay xuất hiện một màn kỳ quái, cô gái đau lòng khóc mãi không ngừng đang nằm ở trên người một người đàn ông. Mà người đàn ông này... thì thở dài thườn thượt, dứt khoát đặt đôi tay muốn đẩy cô ra trên mặt đất, có một loại cảm giác bất lực không biết nên làm sao.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng, tiếng khóc của cô mới từ từ nhỏ dần, tiếng khóc lớn chuyển thành tiếng nghẹn ngào ngắt quãng, mà quần áo trước ngực Nại Hà đã bị nước mắt của cô thấm ướt một mảnh.
Hắn lạnh lùng hỏi:
"Khóc xong rồi à?"
Cô nấc lên, vùi mặt vào ngực hắn, nhưng từ đầu đến cuối không chịu naẩnga đầu lên. "Sao cô lại đến địa phủ rồi?"
Giọng cô vẫn chưa bình thường lại, cô dùng giọng nghẹn ngào trả lời hắn:
"Có lẽ là... là chết rồi chăng."
"Tôi từng xem số mệnh của cô, tuổi thọ của cô vẫn chưa hết."
"Vậy thì là... là anh nhìn nhầm rồi..."
Tiếng khóc của cô lại có khuynh hướng trở lại:
"Tôi vẫn nhớ là mình rơi từ trên tầng xuống. chắc chắn là tôi chết rất khó coi..."
"Bởi vì khó coi nên cô mới khóc?"
Cô gật đầu, lại lắc đầu:
"Cũng không hoàn toàn là thế... hu hu... anh không biết tôi thảm thế nào đâu..."
Nại Hà đúng là không biết cô thảm như thế nào, nhưng thấy cô lại tăng tiếng khóc giống như những đứa bé quấy không ngừng lúc mới đến địa phủ, làm cho các quỷ sai nhức đầu vô cùng.
Hắn không phải là quỷ sai, cũng vốn không quan tâm đến việc quản hồn phách, nhưng bây giờ hắn đã sâu sắc cảm nhận được những quỷ sai kia làm việc không dễ dàng gì. Nhưng không thể phủ nhận là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cô là một cô gái làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, bây giờ cô khóc đáng thương như vậy, lại khiến hắn cảm thấy có chút mới lạ.
Cho nên hiếm khi hắn tự cảm thấy mình ấu trĩ, chọc vào nỗi đau của người ta hỏi:
"Cô thảm thế nào?"
"Tôi thích một người..."
Trong mắt hắn nổi lên sự sáng tỏ:
"Hắn không thích cô?"
"Nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt rồi... Sau khi tôi nói tôi thích anh ấy không lâu... Tôi đã phát hiện, thật ra người anh ấy thích là em gái sinh đôi của tôi..."
Cho nên khi đó, Vân Tế mới nói "Đừng quá tin tưởng tôi".
Khi ấy, cô chỉ nghĩ là hắn để ý tới khuôn mặt của mình cho nên không muốn tiếp nhận cô. Bây giờ cô mới hiểu ra, thật ra thì hắn tiếp cận mình là có mục đích khác.
Điều này cũng đã giải thích được, tại sao lần nào cũng vừa khéo, Vân Tế đều xuất hiện ở bên cạnh cô, nếu như không phải ở dưới tình thế cấp bách hẳn phải đưa ra lựa chọn, cô tin chắc là mình sẽ bị hắn lừa gạt mãi mà chẳng hay biết gì.
Nại Hà nghe xong đầu đuôi ngọn ngành, không có chút lòng thông cảm nào nói:
"Cô cũng có thể không thích hắn."
"Nếu như tình cảm có thể nghe theo sự khống chế của mình... bây giờ tôi cũng không cần đau lòng như vậy rồi."