Phong Quang thật sự thích người đàn ông đó, Vân Tế cũng đúng là một người đàn ông rất dễ làm cho người ta động lòng. Cho dù sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, cho dù gương mặt đó không được coi là hoàn mỹ, suy nghĩ của cô cũng không hề thay đổi chút xíu nào.
Thật ra thì nói cho cùng, nếu như chỉ đơn thuần là Vân Tế không thích cô thì cũng thôi đi, nói không chừng cô cũng sẽ không đau lòng như vậy, bởi vì trên thế giới này người yêu đơn phương cũng không phải chỉ có một mình cô. Nguyên nhân khiến cô không thể chấp nhận được là hắn mập mờ với mình lại là vì Yên Vũ.
Nếu như không phải là đến giây phút sống chết, con người chỉ có thể đưa ra lựa chọn dựa theo bản năng, tin là cô vĩnh viễn cũng sẽ không nhận ra được kỹ thuật diễn của Vân Tế... Thật sự là quá tốt! Mỗi lần hắn nhìn thấy Yên Vũ, nói chuyện với Yên Vũ, đều không nhìn ra được thật ra hắn thích Yên Vũ một chút nào.
Nại Hà nhìn con bướm đen bay qua đỉnh đầu, hờ hững nói:
"Nếu cô đã chết rồi, vậy thì đi đầu thai đi."
Cô đáp lại rất bình thản, đối với chuyện đi đầu thai này cô chẳng có chút lòng kháng cự nào, có lẽ đây chính là cái gọi là mất hết ý chí.
Cô gái không tim không phổi trước sau như một như cô lại cũng sẽ có lúc tuyệt vọng như thế này, nếu như đổi thành trước đây, khẳng định cô sẽ không ngờ sẽ có ngày bản thân biến thành như vậy.
Phong Quang rất lười, cô cho rằng chống lại số phận là một chuyện rất phiền phức, cho nên cô rất cam chịu số phận.
Ví dụ như bây giờ cô chết rồi, vậy cô thật sự phải đi đầu thai. Sư phụ đã từng nói, con người sau khi chết đi sẽ biến thành ma, có một số con ma bởi vì không từ bỏ được oán hận với kẻ thù lúc còn sống, sẽ dần dần sinh ra một luồng oán khí, từ đó trở thành ác quỷ, sẽ không có cách nào đầu thai nữa. Cuối cùng nói không chừng ngày nào đó gặp phải một đạo sĩ thay trời hành đạo, bị đánh cho hồn phi phách tán.
Phong Quang không muốn trở thành ác quỷ, cô không muốn giống như nữ quỷ không có mặt kia, không phải có một câu nói: "Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán" sao?
Nhưng mà... nhưng mà cô vẫn không tiêu sái như vậy được! Nại Hà đẩy Phong Quang ra nhưng lại phát hiện vẫn không đẩy được, hắn hỏi:
"Hối hận rồi à?2"
Cô vẫn không chịu ngẩng đầu lên như cũ, dùng giọng khó chịu nói:
"Chỉ là tôi... cảm thấy biển hoa bị ngạn này rất đẹp, muốn ngắm thêm một lúc nữa."
Hắn liếc nhìn cô gái vẫn đang vùi đầu ở trong ngực mình, không nhìn ra cô có dự định thưởng thức biển hoa chút nào. Hắn nhìn bầu trời u tối, quyết định lựa chọn không vạch trần lời nói dối của cô.
"U La trời!"
Cách đó không xa truyền tới âm thanh kinh ngạc của một người phụ nữ, người phụ nữ đó che mặt kêu lớn:
"Tôi nhìn thấy cái gì đây!"
Sắc mặt Nại Hà đen sì.
Mặc dù Mạnh Bà lấy tay che mặt, nhưng kế ngón tay thì mở toang ra, lộ ra ánh mắt gian xảo.
Bà ta đứng ở nơi mờ tối đó lớn tiếng kêu:
"Ôi trời ơi! Lão xử nam Nại Hà lại cũng có mùa xuân! Bà bà ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi!.
Mạnh Bà kêu vô cùng lớn, bốn phía đột nhiên có một đám quỷ sai xông tới, bọn họ vây quanh hai người đang nằm trên đất một vòng, mồm năm miệng mười ầm ï lên:
"Nại Hà lại có bạn gái rồi!?"
"Làm sao có thể chứ?"
"Anh bị mù à, không nhìn thấy một cô gái nằm trên người cậu ta hay sao?"
"Kỳ tích nha! Nại Hà có bạn gái thật sự còn không có khả năng bằng Diêm Vương sẽ không cuồng công việc!"
Mọi người ngạc nhiên bàn luận sôi nổi, thế nhưng tiếng thảo luận này lại không hề nhỏ, ầm ï khiến cho Nại Hà nghe thấy, sắc mặt Nại
Hà càng ngày càng đen. Phong Quang đang đau lòng nhạy cảm nhận Hai người đứng ngay ngắn, cô lại cách xa hắn một bước, dùng giọng nghẹn ngào không thể khống chế được nói:
"Các người đừng có hiểu lầm... Tôi và anh ta không có gì..."
Nói xong, cô lại khóc tiếp.
Mắt Phong Quang đỏ hoe, khóe mắt còn vương hai vệt nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước, bất cử lúc nào cũng có thể rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thương tâm của cô thật sự làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
Lão bà bất lương Mạnh Bà kéo tay Phong Quang, bày ra bộ dạng người già tận tình khuyên bảo:
"Cô gái nhỏ, đừng sợ, có phải là Nại Hà nó bá vương ép cô, cô không đồng ý không?"
"Cô đừng hoảng, cái thằng nhóc Nại Hà này nhìn thì hơi lạnh lùng không hiểu sự đời, nhưng nhìn nó cũng không tệ. Cô nhìn mái tóc trắng của nó đi, đi ra ngoài nổi bật thế nào? Dẫn nó ra ngoài gặp bạn bè tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt."
Phong Quang càng nghe lời này càng cảm thấy không đúng. Mạnh Bà đây không phải là đang chào hàng Nại Hà à? Cô lau nước mắt vẫn chưa khô của mình:
"Bà hiểu lầm rồi..."
"Có cái gì hiểu lầm chứ?" Mạnh Bà rất nhanh đã cướp lấy lời cô, tình ý sâu xa:
"Cô gái, cô cử yên tâm đi, cô nhặt được Nại Hà tuyệt đối không tính là thua thiệt. Con người nó hiền như khúc gỗ nhưng hơn ở chỗ nó vẫn còn zin. Cô nghĩ mà xem, thời buổi này gặp được một người còn zin khó khăn thế nào chứ?"
"Đừng đợi nữa, ta thấy hôm nay cô đăng ký kết hôn với Nại Hà đi, vừa vặn địa phủ chúng ta cũng đã rất lâu không làm đám cưới rồi. Đôi lần trước kết hôn còn là chuyện hơn một trăm năm trước. Cô yên tâm, thân là bề trên của Nại Hà, tất cả thủ tục kết hôn của hai người ta sẽ thầu hết!"
"Im miệng!" Một đạo kiếm khí âm u lạnh lẽo lao về phía Mạnh Bà.
Chỉ một cái chớp mắt Mạnh Bà đã dẫn Phong Quang xuất hiện ở cách xa ba bước, bà ta nhìn Nại Hà sắc mặt xám xịt chặc lưỡi một cái: "Được lắm, thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi dám động thủ với mẹ nuôi của con à?"
"Mẹ nuôi???"
Phong Quang đầy nghỉ ngờ.
Mạnh Bà lại cười hì hì nói với cô:
"Cô gái nhỏ, cô không biết đâu, Nại Hà là một đứa bé mồ côi, ta phát hiện ra nó ở trong biển hoa bên cầu Nại Hà. Nhớ năm đó nó còn là một đứa bé sơ sinh cực kỳ non nót, cực kỳ đáng yêu, rúc ở trong tã lót, lúc ta nhặt nó lên, nó mở mắt ra nhìn ta, đến cười cũng không biết... Thực ra, nó còn là..."
"Mạnh Bà." Trong đáy mắt lạnh lùng trước sau như một của Nại Hà dấy lên lửa giận:
"Người im miệng cho con!"
Toàn thân hắn nổi lên cuồng phong, bướm đen bị giật mình nhanh chóng bay đi, hoa bỉ ngạn cũng lắc lư dữ dội trong gió. Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả người xem náo nhiệt đều hiểu, hắn đã tức giận.
Các quỷ sai rất có mắt quan sát, họ biến mất khỏi nơi nguy hiểm này. Mạnh Bà còn rảnh rang vỗ vai Phong Quang:
"Thằng nhóc Nại Hà này trước giờ không thích người khác nhắc đến thân thế của nó, lúc nó tức giận sẽ khiến đất đá bay mù trời, phong vân biến sắc. Ta cảm thấy vì lý do an toàn, cô vẫn đi cùng ta trước thì hơn."
Dứt lời, Mạnh Bà cũng đưa Phong Quang biến mất trong biển hoa bỉ ngạn.
Người đều đi hết cả, tiếng gió xung quanh Nại Hà dừng lại, bướm đen chạy trốn lần nữa bay trở lại, đậu lên trên những đóa hoa màu đỏ.
Hắn cụp mắt yên lặng không nói, không biết lúc này đang nghĩ gì.
Bên kia, Phong Quang đã được Mạnh Bà dẫn tới một căn nhà cổ kính.
"Đây là nhà tập thể của ta, tạm thời cô cứ ở đây là được rồi."
Mạnh Bà ngồi ở trước bàn rót cho mình một cốc nước, thấy Phong Quang đứng yên bất động tò mò nhìn xung quanh, bà ta vẫy tay: