Minh Am nghèo vốn từ nên chẳng biết phải nói tiếp thế nào, may mà Phong Quang chỉ khóc một hồi sau đó liền ngừng, tay ôm lấy bụng nức nở nói một câu:
"Em đói..."
Minh Am giơ tay đỡ trán, thở dài bất đắc dĩ.
"Làm sao bây giờ?"
Cô cắn môi, khóe mắt vẫn còn đọng nước:
"Em không muốn ăn mì gói đâu."
Hắn thở dài não nề, cuối cùng đành phải ngồi xuống trước mặt cô, đưa lưng ra trước mặt cô: "Nào."
"Đi đâu ạ?"
"Đưa em đi ăn ngon.
Nghe được lời này, cô mới ghé vào lưng hắn, lại không chắc chắn hỏi một câu:
"Có thật là ăn ngon không ạ?"
"Đương nhiên, thầy không lừa em đâu."
Minh Am vòng tay qua đầu gối cô, sau khi đứng lên mới nhận ra là cô rất nhẹ, hắn hơi nghiêng đầu, nói với cô: "Ôm chặt tôi."
Cô lập tức vòng cả hai tay ôm lấy cổ hắn.
Suýt chút nữa thì Minh Am bị cô siết cổ mà chết, hắn lại bổ sung thêm một câu:
"Không cần chặt quá đâu."
Tay ôm cổ hắn của cô liền nới lỏng ra.
Hắn thở dài trong lòng một cái, tiến lên trước một bước, đột nhiên cả người bay lên cao, cõng cô bay ra ngoài cửa sổ.
Đêm ở núi tràn ngập tiếng kêu của côn trùng, ánh trăng sao cũng sáng một cách đặc biệt, trong rừng cây lúc này xuất hiện một người đàn ông đang cõng một thiếu nữ trên lưng, mũi chân hắn nhẹ nhấp lên các ngọn cây, nhún mình một cái là đã bay xa cả trăm mét.
Phong Quang quay đầu nhìn trường học với đèn điện sáng ngời cách mình càng lúc càng xa rồi hỏi với vẻ đầy thấp thỏm: "Em không đi học cũng không sao ạ?"
"Ăn cơm quan trọng hay đi học quan trọng hơn hả?"
Cô đáp không cần nghĩ:
"Ăn cơm."
"Vậy là được rồi."
Tiếng gió mang theo giọng nói đầy nam tính của hắn:
"Cho dù thế nào thì cũng phải để công chúa điện hạ lấp đầy bụng đã rồi hãy nói tiếp."
Cô thành thật vùi mặt trên lưng hắn, vô cùng thẹn thùng.
Minh Am dẫn cô tới một con phố trong thị trấn, nơi này là chợ đêm rất nổi tiếng. Phong Quang mới chuyển tới trường không lâu nên cũng chưa biết tới chỗ này, nhưng hắn thì khác, không biết hắn đã ở thị trấn này bao nhiêu năm rồi.
Thực ra, cư dân ở thị trấn này có một phần ba là loài người bình thường, một phần ba là thợ săn quỷ hút máu, còn lại một phần ba tất nhiên chính là ma cà rồng. Ban đêm là thời gian mà ma cà rồng ra ngoài hoạt động. Tại chợ đêm này, Phong Quang có thể nhạy cảm phát hiện trong mười người thì có bảy người là ma cà rồng, nhưng cô cũng không lo sợ sẽ đụng phải bố mẹ mình, bởi vì vợ chồng Hạ Triều là những người rất kỹ tính, bọn họ không bao giờ tới những nơi tốt xấu lẫn lộn như thế này.
Rất nhiều người không khỏi đặt ánh mắt lên thân người Phong Quang đang mặc đồng phục, bởi vì huyết thống của cô, sau đó lại liếc mắt nhìn thấy Minh Am đi bên cạnh nên bọn họ vội vàng thu lại tầm mắt.
Người có thể ở lại đây thì tất nhiên đều tìm hiểu thông tin rất kín kẽ, không ai không biết tên Minh Am, cũng không ai không biết năm đó hắn chính là người đã tiêu diệt cả một quân đoàn ma cà rồng.
Sau khi đi xuyên qua nửa con phố, Minh Am dẫn Phong Quang đi thẳng vào một quán rượu, ngửi thấy hương rượu tràn ngập, Phong Quang không khỏi kéo nhẹ tay áo hắn:
"Không phải thầy đưa em tới đây uống rượu đấy chứ?"
"Vị thành niên không thể uống rượu, em có muốn uống thì tôi cũng không cho em uống."
Minh Am cầm lấy tay cô kéo tới trước quầy rượu, sau đó nói với ông chủ quán:
"Hết thảy như cũ, thêm một phần ăn cho trẻ con."
Nahe thấy thế. eâ lân tức cả aiân mắna: "Thầy mới ăn phần ăn của trẻ con ấy!"
"Ha ha ha, quán tôi không có phần ăn của trẻ con đâu."
Ông chủ béo mập cười nói:
"Cô nhóc, anh ta chỉ đang đùa với cô thôi."
Phong Quang khựng lại, sau đó trợn mắt hung tợn với Minh Am một cái.
"Sao tôi biết được là em lại dễ tin người thế chứ?"
Minh Am tỏ vẻ vô tội, hắn tiện tay cầm lấy cái menu ở trên quầy đưa cho cô:
"Muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi."
Tuy gọi là quán rượu nhưng ở đây cũng có bán cả đồ ăn.
Phong Quang cũng không vội gọi món ngay mà lại nghỉ hoặc hỏi:
"Thầy mời em à?"
"Đương nhiên là tôi mời em rồi."
Tuy rằng hắn không phải người đáng tin cậy lắm nhưng vẫn biết bốn chữ "quý ông phong độ" được viết như thế nào.
Lúc này, cô mới cười đầy hài lòng, mở thực đơn ra, tiện tay chỉ một chút:
"Cá nấu ớt xanh này, món rau này, còn củ cải này nữa..."
Minh Am nghe thấy cô gọi bốn, năm món ăn nhưng hầu hết đều là rau xanh thì không nhịn được nhắc nhở:
"Không cần phải ngại gọi mấy món đắt tiền..."
"Mấy món vừa rồi đó tôi không ăn."
Phong Quang ngắt ngang lời hắn, đặt thực đơn lại xuống quầy,"Còn lại tất cả, mỗi món đều mang lên một phần cho tôi."
Ông chủ quán sửng sốt nhìn Minh Am, sau đó cười váng lên:
"Lần này xem anh phải dốc bao nhiêu máu đây."
"Đâu phải là dốc máu, rõ ràng là lột da róc xương..."
Minh Am nhìn Phong Quang bằng ánh mắt tràn đầy bội phục:
"Em gọi nhiều thế, có ăn hết được không đấy?"
"Ăn không hết thì có thể đóng gói đem đi được mà, sao thế ạ, chẳng lẽ thầy lại tiếc tiền rồi? Vừa rồi chính thầy nói là mời em mà." "Rồi rồi rồi, em cứ quyết định đi."
Minh Am đau lòng lấy một tấm thẻ ra, bất đắc dĩ tính tiền, sau đó mới dẫn Phong Quang tới một căn phòng riêng ở tầng hai.
Quán rượu làm đồ ăn rất nhanh, chỉ vài phút sau đó, tất cả những đồ ăn mà Phong Quang gọi đều có mặt đầy đủ, cô sung sướng nếm một miếng:
"Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt... Cảm giác ăn thịt thật là tốt."
"Em thì sướng rồi, bao nhiêu tiền bạc tôi tích cóp để nuôi vợ đều bị em ăn một bữa này hết sạch sành sanh rồi đấy."
Trước mặt Minh Am bày toàn rượu là rượu, nhưng mà tửu lượng của hắn quá tốt nên muốn làm mình uống say mèm để quên lần dốc máu này cũng không được.
Phong Quang đẩy một đĩa thức ăn tới trước mặt hắn:
"Vậy thầy cũng ăn đi, ăn vào rồi thì sẽ có cảm giác tiền nuôi vợ đã quay lại rồi."
"Cảm ơn, tôi vẫn nên uống rượu thôi."
Minh Am liếc mắt nhìn đĩa rau dưa duy nhất được cô đẩy sang phía mình, hoàn toàn không có nửa phần cảm kích.
Hắn tính toán, lần tới gặp Hạ Triều nhất định phải đòi học phí ông ta gấp năm lần mới được.
Phong Quang cũng chẳng thèm bận tâm hắn suy nghĩ cái gì, cô chỉ cần có đồ ăn ngon, vừa ăn vừa hỏi:
"Ông chủ quán kia cũng là người của hiệp hội thợ săn à?"
"Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
"Em có cảm giác ông ta đã nhìn ra thân phận của em, nhưng mà em lại không cảm giác được ông ta là người cùng tộc, nhưng ông lại không giống các thợ săn khác, làm cho em có cảm giác muốn bài xích theo bản năng."
Minh Am không ngờ cảm giác của cô lại nhanh nhạy như thế, liền cười nói:
"Ông ta là người của hiệp hội thợ săn nhưng không phải thợ săn, ông ta chỉ chịu trách nhiệm thu thập thông tin mà thôi."
Cô lại cắn đũa:
"Vừa rồi ở đại sảnh có rất nhiều người, hình như cũng có một hai tên người sói thì phải." "Cái này không trách được, ở đây tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thì hiệp hội thợ săn và viện Nguyên Lão đều sẽ không bận tâm tới đâu."
Có một số việc không đáng để cô phải lo lắng, cô liền chuyên tập chiến đấu với thức ăn ngon trước mặt.
Qua mười lăm phút sau, Minh Am đã uống hết hai bình rượu, hắn thấy cô cuối cùng cũng không động đũa nữa thì hỏi:
"Ăn no rồi à?"
"Vâng... No rồi."
Cô dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi đầy thoải mái.