Minh Am nhìn bàn ăn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn thì thái dương không khỏi giật giật:
"Không ngờ nhìn em khô quắt như con nhái thế mà lại ăn khỏe như vậy."
"Thầy nói cái gì cơ?"
Cô gắt gao nhìn hắn chằm chặp.
"Thầy bảo nếu em ăn xong rồi thì chúng về thôi."
"Không, em còn muốn hít thở không khí ở nơi này một chút nữa."
Cô hít một hơi thật sâu:
"Chờ đến sau khi trở về rồi, em lại chỉ có thể sống những tháng ngày bữa đói bữa no mà thôi."
Minh Am hoảng hốt, có cảm giác như trường của mình ngược đãi học sinh lắm vậy, hắn đáp:
"Nhà ăn có đầy túi máu cho em mà."
"Em không uống."
Cô nghiêng đầu hừ một tiếng:
"Em thích ăn cơm, em thích ăn cơm cơ."
Minh Am nhún vai:
"Thầy cũng chẳng có cách nào cả."
"Hay là như thế này đi..."
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt lấy lòng:
"Thầy chuyển em sang khu B học, vậy thì các vấn đề có thể được giải quyết rồi."
Minh Am nhướng mày:
"Ồ? Em muốn chuyển sang khu B chỉ vì muốn giải quyết vấn đề ăn cơm thôi à?"
"Vâng, nếu không thì còn gì nữa?"
"Nếu thầy đoán không sai, nam thần mà em muốn theo đuổi cũng ở khu B phải không?"
Cô giả ngu: "Thầy nói gì thế, sao em nghe mà chả hiểu gì?"
"Lúc người nào đó khi khóc quá thương tâm đã nói cô ấy tiến vào đây học có một phần nguyên nhân là để theo đuổi nam thần."
Minh Am lại uống một hớp rượu, khóe môi nở nụ cười biếng nhác, trong mắt dường như có men say.
Phong Quang liếc nhìn hắn, tự nhiên cảm thấy người đàn ông này khi say lại có sự hấp dẫn rất độc đáo, ánh mắt cô chợt trở nên mơ hồ:
"Em có nói lời này thật ạ?"
"Chẳng lẽ thầy nhớ nhầm sao?"
"Đúng thế, thầy nhớ nhầm rồi."
Minh Am đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào cô nửa ngày, bỗng nhiên hắn cười xác định:
"Thầy không nhớ nhầm đâu, ở trong hồi ức của em, em đã thật sự nói câu đó đấy."
Trong lòng Phong Quang như có một bầy ngựa hoang phi qua, có cần dùng bàn tay vàng lợi hại như thế không hả? Tùy tiện có thể lật xem được ký ức của cô, thế thì cô còn có gì riêng tư nữa đây chứ?
Đúng là không có, ăn của người ta rồi thì phải nhẫn nhịn thôi, cô chẳng bướng bỉnh nổi nữa.
Minh Am lại tiếp tục khuyên răn:
"Tuy rằng thầy không biết nam sinh mà em nói là ai, nhưng ở khu B thì chỉ có con người, nếu em cảm thấy hứng thú với con người thì còn đỡ, nhưng nếu là thợ săn thì... Làm trưởng bối, thầy khuyên em tốt nhất hãy thu lại tâm tư đó đi thôi. Huống hồ, em cũng không phải huyết tộc bình thường, em là thuần huyết, cho dù ba mẹ em có đồng ý thì viện Nguyên Lão cũng sẽ không đồng ý cho em kết hợp với người không thuần huyết đâu."
Cô nghe hắn nói vậy thì im lặng một hồi lâu:
"Những gì thầy vừa nói, em đều biết..."
"Biết là một chuyện, có nghe theo hay không lại là một chuyện khác."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn:
"Thầy có thể nghĩ tích cực về người khác một chút không?"
"Rất tiếc, thiếu những suy nghĩ tốt về người khác là một trong những khuyết điểm lớn nhất của tôi."
Cô lẩm bẩm: "Da mặt dày thật..."
"Cái này có được tính là khen ngợi không?"
"Đương nhiên không tính rồi!"
"Nhưng tôi vẫn cứ coi là khen ngợi đi."
"Quả nhiên Phong Quang là một cô học trò ngoan biết tôn sư trọng đạo."
Phong Quang không còn lời gì để nói.
Chờ đến khi Minh Am uống hết chỗ rượu trước mặt rồi, hắn mới nhàm chán nghịch chai rượu rỗng trong tay,"Giờ đã sắp 12 giờ tới nơi rồi, em có chắc là còn chưa muốn quay về không thế?"
Không ai trả lời hắn.
Hắn ngước mắt, lúc này mới phát hiện ra trong lúc mình đang uống đến mơ mơ màng màng thì cô đã nằm bò ra bàn ngủ từ bao giờ rồi.
Hắn không thể không cảm thán trong lòng một câu, Hạ Phong Quang quả nhiên là huyết tộc kỳ quái nhất mà hắn từng gặp, rõ ràng 12 giờ đêm chính là thời điểm hoạt động mạnh nhất của ma cà rồng thì cô lại nằm bò ra bàn mà ngáy o o được.
*x+x*xx*x****
Đúng lúc này, điện thoại của Minh Am đổ chuông, hắn vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại thì đã hiểu ngay ra chuyện gì:
"Hạ Phong Quang đang ở chỗ tôi nhé!"
Chủ nhiệm lớp A khu A vốn đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào rồi, nhưng giờ hiệu trưởng đại nhân vừa mở miệng đã nói một câu như thế, anh ta thật sự không còn biết nói cái gì nữa.
Minh Am cũng không giải thích tại sao Phong Quang lại ở chỗ mình mà trực tiếp cúp máy luôn.
Tuy nói ngày thường hắn luôn cà lơ phất phơ, cũng chẳng thích quản việc, nhưng ở trong trường, không ai có thể lay động được địa vị và uy tín của hắn.
Minh Am cất điện thoại đi, đứng lên đi tới bên người Phong Quang. Cô nằm áp mặt lên bàn, mắt nhắm nghiền, không biết đã ngủ bao lâu rồi. Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra, hắn vươn tay chọc chọc vào mặt cô, cô chỉ nhăn mày chứ không hề tỉnh lại.
Hắn gật đầu khẳng định, xúc cảm cũng không tệ lắm. hồi lâu rồi mới nhỏ giọng cảm thán:
"Thật không hổ là con gái của ba mẹ em, nhìn em giống mẹ em thật."
Bởi vì làm bạn với Hạ Triều nên hắn cũng từng gặp Vương Từ, có thể đánh giá người phụ nữ này như thế nào được nhỉ? Là một mỹ nhân hiếm có, xấu tính, khó hầu hạ, cũng chỉ có tên ngốc Hạ Triều kia mới nhẫn nhịn được tới mấy trăm năm mà không ly hôn mà thôi.
Nghĩ một cách tỉnh tế, khuôn mặt mỹ lệ của Phong Quang giống Vương Từ tới sáu, bảy phần, mà tính cách đại tiểu thư đỏng đảnh của cô chẳng phải cũng rất giống với Vương Từ hay sao?
Minh Am thầm nghĩ, đúng là mẹ nào con nấy, câu này ở thời điểm hiện tại vẫn là một câu cực kỳ chân lý.
Phong Quang đã ngủ rồi, nếu ném cô lại ở đây thì quả là không phúc hậu chút nào. Quán rượu này có hai gã người sói vì cô mà tới, nếu không có hắn tọa trấn ở đây, chỉ sợ hai gã người sói kia đã vọt vào bắt cô đi luôn rồi cũng nên
Người tốt thì lúc nào cũng nhiều phiền toái.
Tuy Minh Am không hề nghĩ mình là người xấu gì, hắn cũng không cho rằng mình là một người tốt tuyệt đối, nhưng giờ hắn lại rất muốn cảm khái một chút câu đó, xem ra hắn đành phải bế nha đầu này về vậy.
Hắn hơi khom người xuống, định bế ngang người cô lên, mặt không khỏi lại cách cô gần hơn một chút. Nhưng sự việc ngoài dự tính đã xảy ra vào đúng một khắc này, đột nhiên, Phong Quang tỉnh lại, cô mở mắt ra, mới ngẩng đầu lên, vừa thay đổi tư thế một chút đã lập tức khiến cô cảm nhận được môi mình bị người ta chặn lại. Tiếp theo đó, sau khi đã hoàn hồn, cô nhìn rõ gương mặt phóng đại trước mắt mình, không khỏi kinh ngạc trợn to mắt.
Nếu nói cô bị giật mình thì, trong chớp mắt khi môi mình chạm vào làn môi mềm mại của thiếu nữ Minh Am lại chẳng biết phải làm sao. Hắn và cô bốn mắt nhìn nhau trừng trừng không ai có động tác gì, dường như chỉ cần động đậy một chút thì sự thực sẽ chứng minh đây không phải là một giấc mơ, mà chuyện sau đó sẽ làm cả hai bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bất hạnh là, khi nhìn vào đôi mắt trong sáng và sạch sẽ của cô, men rượu trong người hắn vào giờ phút này như tăng vọt, lan tràn vào não hắn, khiến cho lý trí của hắn tạm thời bị phủ kín. Khóe mắt hơi híp lại, một tay đè chặt gáy cô, khiến cho cô càng gần mình thêm một chút. Sau đó, hắn liền gia tăng lực cho nụ hôn ngoài ý muốn này.
Không đúng... Tình hình hiện tại không nên như thế này... túm lấy, siết chặt ở sau lưng ghế, đồng thời người hắn cũng ngả về trước, cưỡng ép cô phải ngả người vào ghế, bị động chấp nhận nhiệt tình như vũ bão của hắn.