Một đường chạy tới của Dạ Tuyết không ngừng có chông băng mọc lên từ mặt đất, nhưng tốc độ của chông băng nhanh tới đâu thì tốc độ của hắn ta lại đẩy nhanh tới đó. Chỉ mất ba giây, hắn ta đã nhảy tới nơi cách người đàn ông chỉ có ba bước với khí thế không thể ngăn cản.
Móng vuốt sắc bén của sói càng lúc càng gần, khi sắp sửa chạm vào tóc của người đàn ông thì khỏe mỗi người đàn ông kia đột nhiên nhếch lên để lộ ra một nụ cười vừa yêu diễm, vừa quỷ quyệt.
Bản năng mách bảo Dạ Tuyết có điều không ổn, hắn ta muốn lùi về sau nhưng không còn kịp nữa, cả người dùng giữa không trung, không thể nào phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không thể nào nhúc nhích.
Dạ Vũ ở cách đó không xa cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Hắn ta không thể nào động đậy người, chỉ có hai tròng mắt đang chuyển động trong cơn kinh hoàng.
Người thủ càng nhạy cảm hơn với nguy hiểm, nhưng mà lúc này, dù bản năng có mách bảo bọn họ chạy trốn thế nào thì bọn họ cũng chẳng thể nào thoát thân nổi.
Minh Am nhấc chân lên, bế Phong Quang chậm rãi đi về phía trước, mắt hắn nhìn thẳng, dường như không hề thấy Dạ Tuyết đang lơ lửng trên không trung, cũng không hề nhìn Dạ Vũ tới nửa cái.
Sau khi bước qua Dạ Vũ, hắn đột nhiên dừng bước chân, mắt phải màu đen đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, khác với đám ma cà rồng cấp A hay B, màu đỏ trong mắt hắn càng thêm nồng đậm và thuần túy, cũng càng âm trầm hơn.
Nháy mắt, âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua thân thể truyền tới.
Thân thể của Dạ Vũ và Dạ Tuyết bị vô số chông băng xuyên qua người, máu theo chông băng chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, nhuộm đỏ một vùng đất đã bị băng giá bao phủ.
Gió chậm rãi khuếch tán mùi máu tươi ra xung quanh.
Trong đôi mắt cười của hắn hiện lên vẻ chán ghét:
"Chủng tộc đê tiện, ngay cả mùi vị cũng khiến người ta chán ghét như thế."
Một trận sương đen nổi lên, như một con dơi trong sương, thân thể hắn biến mất không để lại dấu vết.
Một con mèo đen nhỏ nhảy từ trên cây xuống, nó vươn đầu lưỡi liếm láp máu tươi, sau khi phát hiện ra thử máu này chẳng ngon lành gì, nó liền bỏ đi với thái độ ghét bỏ.
Trong một căn phòng bừa bộn, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi đá văng cửa phòng ngủ của mình. Hắn bước vào, đặt thiếu nữ trong lồng ngực lên chiếc giường lớn mềm mại. Thấy cô nhíu mày, dường như ngủ không được ngon thì không chút do dự tránh vết thương trên người cô, cởi áo khoác đồng phục của cô ra, lại cởi cúc áo sơ mi trên cổ, dù sao hắn cũng là người có lương tri nên không thật sự cởi hết quần áo của cô, chỉ hơi nới lỏng quần áo để có thể thuận tiện xem xét vết thương trên người cô mà thôi.
Minh Am vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, lại hơi chạm vào mấy vết thương ở trên mặt, thấy cô nhíu mày không vui, hắn thở dài, buồn rầu buông một câu oán giận,"Dáng vẻ vết thương chồng chất thế này... bảo tôi làm sao hôn em được đây?"
Tối hôm qua hắn mang người về ký túc xá một cách nguyên vẹn, thế mà đêm nay cô đã tự làm mình bị thương đến mức này. Minh Am rất giận, nhưng dù có tức giận đến mức nào thì sau khi nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của cô, thái độ của hắn lại chuyển sang vô cùng bất đắc dĩ.
Cảm giác đó giống như một người vất vả lắm mới nuôi được một con mèo quý, cho dù con mèo đó có làm bạn tức giận tới cỡ nào thì bạn cũng không thể nghiêm khắc trách móc nó nặng nề được, bởi vì nó quá mức yếu ớt, sẽ dễ dàng bởi vì sự trách móc nặng nề của bạn mà không chịu nổi, sẽ lén rời xa bạn.
Phong Quang là một con mèo như thế, nhưng quan trọng nhất là thế giới này hoàn toàn không có con mèo cưng nào như cô cả.
Cô là độc nhất vô nhị.
Minh Am thấy thật đau đầu, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống đối mặt với một người làm mình tức giận mà lại không thể đánh, chẳng thể mắng như thế này. Dù sao Hạ Phong Quang có tính cách quá mức đại tiểu thư, ai mắng cô ấy, cô ấy mà không vui lên thì sẽ trực tiếp bày ra tư thế đại thiên kim, không thèm để ý tới người đó luôn ấy chứ.
Không thể tức giận với cô, thế nên hắn cũng chỉ có thể tự bực tức với bản thân mình. Minh Am ngồi bên mép giường, chậm rãi thở dài một tiếng. Hắn nâng tay lên, răng nanh từ từ nhô ra, hắn cắn lên cổ tay mình hai lỗ máu, hút một ngụm, lại đưa tay giữ lấy cằm cô, ép cô mở miệng ra, sau đó cúi xuống hôn lên.
Vốn dĩ việc này chỉ là để đưa máu của mình vào miệng cô mà thôi, nhưng nếu đã hôn rồi thì hắn cũng thuận tiện gia tăng nụ hôn thêm một chút.
Đây là lần đầu tiên Phong Quang nếm được mùi vị của máu, tuy rằng giờ cô đang trong trạng thái hôn mê, nhưng bản năng của huyết tộc làm cho cô không ngừng muốn hấp thu càng nhiều hơn. Thế nên, người hôn mê chủ động vươn lưỡi ra, sục sạo khắp những nơi có chứa hương vị của máu trong khoang miệng hắn.
Đối với hắn mà nói, đây là một sự vui mừng.
Minh Am tạm thời rời khỏi môi cô, thấy cô bất mãn hậm hực mấy tiếng, hắn lại nói:
"Nhóc con, không cần gấp gáp như thế."
Muốn thân thể của cô nhanh chóng hồi phục thì chỉ một ngụm máu của hắn là không đủ. Minh Am lại một lần nữa hé miệng cắn cổ tay mình, một lần nữa hôn môi cô. Lúc này, hắn cũng không vội vã đẩy hết máu trong miệng sang cho cô mà chậm rãi chờ cô vươn đầu lưỡi tìm kiếm, liếm láp... Cho dù đây chỉ là động tác theo bản năng của cô mà không hề có kỹ thuật gì, nhưng Minh Am vẫn cảm thấy thật sự... kích động lòng người chết mất thôi.
Sự tình xảy ra ở quán rượu hôm ấy như đã mở ra một cánh cửa mới trong thế giới của hắn. Hắn hoàn toàn không biết thì ra có hành động thân mật với một người khác lại là chuyện làm người ta cực kỳ hưởng thụ như thế. Hắn dường như biến chuyện tiếp máu này thành trò chơi, không ngừng lặp đi lặp lại, hết ngụm máu nọ tới ngụm máu kia. Chờ đến khi Minh Am cảm thấy váng đầu hoa mắt thì hắn mới nhận ra là mình đã mất máu quá nhiều. Dấu cắn trên cổ tay hắn dần dần khép lại, khôi phục như lúc ban đầu bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Đồng thời, cũng vì tác dụng của máu mà những miệng vết thương lớn bé khác nhau trên người Phong Quang cũng dần khép lại, rất nhanh, những vết xước trên mặt và trên chân tay cô đều nhanh chóng biến mất không tìm thấy đâu nữa.
Tuy nhiên...
Minh Am chậm rãi vỗ nhẹ lên mắt cá chân cô, dù sao thì chỗ này cũng từng gấy xương, cho dù máu của hắn có năng lực khôi phục thì vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian, chỗ bị thương này mới lành lại được. Không phục.
Minh Am khom lưng, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nỉ non:
"Tính tình dễ xúc động như thế, chờ thêm một chút không được à?"
Chỉ cần cô chờ thêm một chút thì hắn đã có thể đuổi kịp cô rồi.
Hắn lại dán lên môi cô, dịu dàng cạy khớp hàm của cô ra, muốn một lần nữa dụ dỗ cô triển miên với mình. Nhưng lần này hắn phải thất vọng rồi, vì cô chẳng có bất kỳ phản ứng gì cả, có lẽ vì lần này hắn không đem tới cho cô vị thơm ngọt của máu nữa nên cô cũng chẳng có hứng thú gì.
Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, khẽ nhéo mũi Phong Quang rồi cắn lên cánh môi cô:
"Đúng là cô nhóc bướng bỉnh, không có được nửa phần lợi ích nên hờ hững với tôi ngay được."