Phong Quang ngủ li bì suốt một ngày một đêm, không chỉ do nguyên nhân bị thương mà còn vì lần đầu tiên uống máu nên trong thân thể cô đã phát sinh biến hóa gì đó.
Mở mắt ra nhìn, cô thấy trần nhà màu trắng, ngơ ngẩn chừng một phút đồng hồ, sau đó cô khẽ động người, phát hiện cả người đều đau ê ẩm, cực kỳ không thoải mái, cô nhanh chóng nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cô nhấc chăn lên, cũng không nhìn thấy vết thương nào, cô sửng sốt trong giây lát rồi lại sờ lên mặt, thấy nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Sau đó, cô ngồi phắt dậy, lật chăn ra, nhìn thấy mình đang mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình thì đờ đẫn hồi lâu. Cuối cùng, cô nhảy xuống giường, vừa chạm đất thì lập tức cảm thấy chân phải mềm nhữn, cả người cô ngã uych xuống đất, ngay sau đó, cửa phòng lập tức mở ra.
Người đàn ông đi tới:
"Nhóc con, em không sao đấy chứ?"
Phong Quang ngồi trên nền nhà, xoa chân. Cô nhìn người đàn ông tóc dài đang đeo tạp dề, mất một lúc mới bừng tỉnh, sau đó hỏi một câu đầy ngớ ngẩn:
"Chào chú, tôi muốn tìm anh em sinh đôi của chú tên là Minh Am."
"Anh em sinh đôi của tôi ấy à..."
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, cà lơ phất phơ nói một câu:
"Cậu ta vỡ nợ nên trốn rồi, em muốn đòi nợ thì có thể tìm cậu ta, còn nếu muốn trả nợ thì có thể tìm tôi."
Khóe mắt Phong Quang giật giật:
"Thầy hiệu trưởng!"
Một tay hắn chống cằm, cao giọng, ánh mắt nhìn cô có chút lãng đãng.
"Em ngửi thấy mùi khét."
"Toi rồi, đồ ăn của tôi!"
Minh Am đứng lên, xoay người chạy vào bếp.
Cô che ngực, thở phào một hơi, không dám nói rằng vừa rồi khi đối mặt với hắn, trái tim cô đập rất nhanh, còn có suy nghĩ kỳ lạ là muốn nhào tới ôm hắn, hôn hắn nữa chứ...
Phong Quang ủ rũ ôm đầu, đầu óc cô làm sao thế này? Rõ ràng cô phải đi công lược hội trưởng hội học sinh Văn Tiễn chứ không phải là động lòng với ông chú nhếch nhác, lôi thôi này cơ mài!
Lúc cô còn đang rối rắm một mình, Minh Am lại đi tới trước cửa, hắn gãi đầu, hỏi với giọng không tin tưởng lắm: "Có muốn ăn cơm không?"
".. Muốn."
Cô ôm bụng, đứng trước cơm thì cô chẳng so đo cái gì hết.
Minh Am đi tới bên cạnh cô, khom lưng xuống, vươn một đôi tay ra với cô đầy tự nhiên.
Phong Quang khẩn trương:
"Thầy định làm gì thế?"
"Bế em đi ăn cơm."
Tay Minh Am hơi khựng lại, sau đó lại hỏi với giọng đương nhiên,"Em cảm thấy giờ em có thể tự đi được à?"
Sự im lặng của cô đã để lộ ra câu trả lời.
Minh Am đưa một tay ôm lấy eo cô, một tay xuyên qua đôi chân, bế cô lên theo kiểu công chúa dễ như trở bàn tay. Phong Quang không dám vòng tay ôm cổ hắn, chỉ nhẹ nhàng túm lấy cổ áo hắn, trái tim đập nhanh vô cùng. Đặc biệt là khi ngửi được hơi rượu nhàn nhạt trên người hắn, cô càng cảm thấy trái tim trong lồng ngực muốn nhảy ra ngoài luôn, thế nên, bàn tay túm lấy áo hắn của cô lại càng siết mạnh thêm.
Hắn đột nhiên dừng bước không đi nữa.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nghiêm trang nói:
"Nữ sinh trẻ thường thích những người đàn ông lớn tuổi một chút, thế nên, nếu em thích tôi thì không cần phải thẹn thùng, đây là một chuyện rất bình thường"
Phong Quang như một con mèo xù lông,"Thầy đừng có tự mình đa tình nữa đi! Ai thèm thích lão già như thầy chứ!"
"Cô bé không thích tôi à?"
Hắn tỏ vẻ vô cùng buồn bã,"Nhưng mà ông chú già đây lại cảm thấy rất thích em đó."
*x*+*xx*x*x*** Cô không coi mấy lời đùa giỡn này của hắn như một câu tỏ tình!
Phong Quang túm chặt cổ áo hắn, nói:
"Thầy hiệu trưởng à, thầy còn trêu đùa kiểu này là em sẽ báo lên Bộ Giáo dục đấy!"
"Nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của em, không lấy thân báo đáp thì cũng thôi đi, còn muốn báo cáo tôi..."
Minh Am bước vài bước, đặt cô ngồi xuống ghế, dùng giọng điệu như con buôn lỗ vốn, nói:
"Tôi đúng là làm chuyện tốt mà không được báo đáp."
"Nói đùa kiểu này chẳng buồn cười chút nào hết, thầy là thợ săn, em là ma cà rồng nếu chúng ta ở bên nhau sẽ bị Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn bắt lại và trừng phạt đấy."
Minh Am ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt của hắn nhìn chẳng đứng đắn chút nào, còn tùy ý nói một câu:
"Hay là cứ để Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão đóng cửa luôn nhỉ?"
"Nếu thầy có năng lực này thì thầy làm thử đi."
Hắn nói với vẻ vui đùa thì cô cũng trả lời với vẻ bỡn cợt:
"Nói không chừng, nếu không còn Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão nữa thì em có thể xem xét tới thầy đấy."
"Cô bé, chính em nói mấy câu này đấy nhé!"
"Đúng là em nói, em cũng không thu hồi đâu."
Khóe môi Minh Am hơi cong lên, thoạt nhìn rất vui vẻ, hắn đẩy đồ ăn tới trước mặt cô,"Ăn đi."
"Cái đống đen sì sì này... là gì vậy?"
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn một hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra nó là cái gì.
"Trứng gà sandwich, tôi làm."
Thấy vẻ mặt cô không thể miêu tả được bằng lời, Minh Am lại nghiêm túc bổ sung một câu,"Em đừng nhìn bề ngoài nát bét của nó mà nghĩ nó không ngon, hương vị không tồi đâu."
"Oh -" Cô lắc đầu: "Em là ma cà rồng, có độc cũng không chết được, sợ gì chứ?"
"Ăn vào bụng sẽ khó chịu."
Cô nói cũng không phải không có lý, Minh Am đẩy bàn ăn ra, hỏi với vẻ thương lượng:
"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ biết làm mỗi món này thôi."
"Thầy sống thế nào trong bao nhiêu năm cô độc như thế vậy?"
"Vào thời chưa có mì gói thì tôi ăn đồ hộp, sau đó có mì gói thì..."
"Ngày nào thầy cũng ăn mì gói."
"Ăn bao nhiêu năm như thế mà cũng chưa thấy thầy bị làm sao."
"Đây là chỗ tốt của người bị đồng hóa thành ma cà rồng, cho dù ăn phải thực phẩm rác rưởi thì cũng sẽ chẳng sinh ra bệnh tật gì đâu."
Thấy cô trừng mắt với mình, Minh Am lại thở dài:
"Đại tiểu thư à, tôi xuống chân núi mua sườn chua ngọt mà em thích ăn cho em là được chứ gì?"
Hắn còn nhớ rõ, trong một lần đi nhà hàng, cô gọi hẳn ba đĩa sườn chua ngọt, không chê ngán mà ăn sạch sành sanh.
"Sườn chua ngọt. ."
Phong Quang suy nghĩ một lát, lắc đầu.
"Vậy... Cánh gà chiên coca nhé?"
Cô lại lắc đầu.
Minh Am kể ra liên tiếp tên của mấy món nhưng cô đều lắc đầu không chịu, hắn mệt mỏi hỏi:
"Đại tiểu thư, rốt cuộc em muốn ăn gì hả?"
"Em cũng không biết nữa..."
Cô mê man, phát hiện mình hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với những thứ mà mình thích ăn trước đây cả, không khỏi nói với vẻ khó hiểu:
"Lạ thật đấy... Tại sao em lại không thích ăn thế nhỉ?"
Mí mắt Minh Am hơi cụp xuống lông mi dài phủ xuống đôi mắt đen láy của hắn một hàng bóng râm, trong giọng nói lười nhác lại lộ ra một chút thần bí khó lường,"Có lẽ chờ em đói bụng, em sẽ muốn ăn thôi."
"Thật không?" kết thúc ở đây, cô không quên chuyện đã xảy ra với mình ngày hôm qua, thế nên lại hỏi:
"Hôm qua, sau khi thầy tới cứu em, hai gã người sói kia không làm khó dễ thầy chứ?"