Hai người sói kia có thể làm khó hắn được sao? Chỉ sợ thi thể của bọn họ bây giờ đang bị ruồi nhặng bu đầy hoặc bị động vật trong rừng cắn xé gần như không còn rồi ấy chứ.
Minh Am tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi, nói:
"Bọn họ nhìn thấy tôi muốn đưa em đi, đương nhiên là không cho tôi đi rồi."
"Sao? Vậy là thầy nổi lên xung đột với bọn họ ạ? Thầy có bị thương ở đâu không?"
"Cái này ấy à..."
Minh Am do dự một chút rồi cười nhẹ nhàng nói tiếp,"Thầy giáo bảo vệ học sinh là chuyện đương nhiên, có bị thương hay không cũng không sao cả."
"Thầy thật sự bị thương sao?"
Phong Quang túm lấy tay hắn, kéo ống tay áo của hắn lên,"Để em nhìn xem, thầy bị thương ở đâu thế? Bị thương có nặng hay không?"
Khóe mắt hắn giương lên, đầy vẻ phong lưu:
"Tôi có bị thương em cũng không nhìn thấy đâu. Thân thể tôi đặc biệt, khả năng lành lại vượt xa hơn hẳn những người khác, chỉ cần không phải tôi lập tức bị mất mạng thì tôi vẫn có thể tồn tại và xuất hiện trở lại trước mặt em”
Cô khựng lại, tự nhiên trái tim đập lỡ mất một nhịp vì những lời hắn nói, vội vàng buông tay hắn ra, tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi: "Vậy tại sao vết thương trên người em lại khỏi nhanh như thế?"
Cô nhớ rõ là mình cũng không có bản lĩnh lợi hại tới mức này.
"Nếu Phong Quang muốn biết thì tự em xem đi."
Hắn cười, cầm lấy tay phải của cô áp lên mặt mình.
Rất nhanh, trong đầu Phong Quang liền hiện lên một khung cảnh, là cảnh mà hắn "cứu chữa" cho cô. Minh Am đúng là người tốt, liên tục cắn tay mình để tiếp máu cho cô uống, chỉ là cách mà hắn cho cô uống máu khiến cô khó mà chấp nhận được. Cô kinh hãi rụt tay lại, một cái tay khác nắm lấy cái tay vừa bị hắn cầm nắm. Cô cúi đầu, hơn nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Không khí vào lúc này vô cùng an tĩnh.
Hắn là naười nhá vữ trầm măc. cầm cếc bia đặt hên canh lên uếna một ngụm, sau đó nói với thái độ chẳng sao cả:
"Lúc đó tôi cũng chỉ có thể dùng cách này để cứu em, nếu em cảm thấy ông chú già này cố ý ăn đậu hũ của em thì tôi cũng đành nhận vậy."
Rõ ràng là hắn ăn đậu hũ của cô, hắn nhận cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
Phong Quang cũng không phải kẻ ngớ ngẩn, cô ngẩng đầu lạnh lùng "a" một tiếng,"Thế quần áo trên người em thì Sao?"
Người đàn ông ra vẻ ung dung hơi khựng lại một giây, sau đó làm bộ làm tịch thở dài một hơi,"Lúc đó quần áo trên người em toàn máu là máu, không thay giúp em thì chẳng lẽ cho em mặc nguyên bộ quần áo bẩn đó để làm bẩn giường tôi ra à?"
Hắn cũng đâu có giống người ưa sạch sẽ đâu chứt
"Dù nói thế nào đi chăng nữa, sự thật là thầy đã cứu em!"
Cô khoanh tay nghiêm túc nhìn hắn, rất có dáng vẻ như thể "coi như việc cho thầy ăn đậu hũ chính là sự báo ân của em rồi".
Minh Am hơi quay đầu đi, thật sự cảm thấy nha đầu này rất tỉnh táo.
Phong Quang đột nhiên lớn tiếng hỏi:
"Thầy có biết chuyện tối qua huyết tộc bạo loạn không?"
"Yên tâm đi, sau đó Văn Tiễn và Sở Hiểu đã dẫn người của Hiệp hội thợ săn tới trấn áp, chỉ có người bị thương không ai thiệt mạng cả."
"Thầy không cảm thấy sự tình xảy ra rất kỳ quái sao?"
Cô xoa cằm phân tích,"Tuy rằng hương vị máu tươi của Tăng Tuyết rất ngon thì cũng chẳng tới mức có thể làm tất cả đám huyết tộc đều mất hết lý trí, những ma cà rồng cấp B và cấp A đều là những quý tộc có lý trí cơ mà."
Dáng vẻ tập trung suy nghĩ của cô vô cùng đáng yêu, Minh Am cười, vỗ đỉnh đầu cô,"Những việc này em không cần phải suy nghĩ, Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão sẽ cùng điều tra rõ ràng, còn về học sinh Tăng Tuyết mới chuyển đến kia, cũng đã lấy máu của cô ta đi làm phân tích rồi."
Phong Quang nhớ lại mô tả về thân thế của Tăng Tuyết trong kịch bản, cô ta sinh ra trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bố mình. Bố cô ta cũng là một giáo sư đại học bình thường, chuyên nghiên cứu về ma cà rồng. Sở dĩ Tăng Tuyết chuyển tới trường Osiris này là vì khâng biết bế cô †a nahe đước ở đâu thông †in rằna Oeirie là thi trấn thường xuyên có ma cà rồng xuất hiện, vì thế mới dẫn theo con gái dọn nhà tới đây.
Bởi vì bản thân nữ chính đã có lực hấp dẫn tự nhiên với nam chính rồi nên trong kịch bản cũng không giải thích tại sao máu của Tăng Tuyết lại có sức hấp dẫn lớn như thế... Không, cái này không đơn giản chỉ là thức hấp dẫn, nó chẳng khác nào một con ong chúa có khả năng kêu gọi ong thợ vô cùng mạnh mẽ cả.
Minh Am lại xoa đầu cô,"Dùng cái đầu nhỏ này của em để tự hỏi vấn đề, không sợ bị chập à?"
"Đầu thầy thì to."
"Ừ ừ ừ, đầu của tôi to."
Hắn phụ họa như thế khiến cho cô có cảm giác như đấm lên bịch bông vậy, có tức giận cũng không phát tác ra được. Cô lựa chọn bỏ qua đề tài này, lại nghiêm túc hỏi:
"Thầy hiệu trưởng, em có thể xin nghỉ để về nhà một thời gian không?"
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái,"Không có lý do thích hợp, Osiris không cho phép học sinh được tùy tiện xin nghỉ đâu."
"Em cảm thấy... Em cảm thấy ở trường học không an toàn."
"Thầy thấy đấy, hôm qua chỉ có hai người sói tấn công mà em đã suýt chút nữa bị bọn họ bắt về tộc người sói làm tộc trưởng phu nhân rồi. Em muốn về nhà em, có bố mẹ em ở nhà, bọn họ sẽ không dám ra tay."
Chuyện giữa cô với gã tộc trưởng Dạ Vụ kia quả thực là một đoạn nghiệt duyên. Vào hai năm trước, lúc cô còn đang sống ở thành phố A, mối tình đầu của Dạ Vụ, cũng là một người sói, cô ta và người anh em tốt của Dạ Vụ cùng nhau trốn đi. Hắn ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên định nhảy sông tự vẫn, bị Phong Quang đi tản bộ ở bên ngoài tình cờ bắt gặp, đến giờ Phong Quang vẫn còn hận bản thân tại sao lúc đó lại thích xen vào việc của người khác như vậy. Sau khi kéo Dạ Vụ ra khỏi suy nghĩ tự sát tiêu cực thì ngày nào mở cửa ra, Phong Quang cũng nhìn thấy trước cửa nhà mình có xác một con mồi bị cắn chết.
Có đôi khi là một con hươu, có đôi khi là một con sơn dương, lắm lúc lại là một con thỏ... Sau khi thấy cô không mang những thứ đó vào nhà, đồ vật đặt trước cửa lại bị thay đổi sang phong cách khác, rắn, côn trùng, chuột, kiến, ... đủ mọi thứ. Càng quá đáng hơn là vào mỗi cuối ngày, ở quanh nhà cô đều có thể nghe thấy tiếng sói tru, Dạ Vụ kia còn muốn lấy răng sữa hồi nhỏ của hắn ta để tặng cho cô làm sính lễ nữa...
Phong Quang bị hắn ta dây dưa đến phát sợ, cả đời này cô đều không muốn nhìn thấy đám người sói đó.
Mặt Minh Am đầy vẻ khiêu khích:
"Sợ gì chứ? Chẳng phải còn có tôi ở đây sao?"
"Không được, em không thể lần nào sống sót sau tai nạn cũng chạy tới uống máu của thầy để chữa thương được."
"Sau này em sẽ không bị thương nữa đâu."
Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng nói làm cho cô không khỏi sửng sốt trong giây lát:
"Thầy nói gì cơ?"
"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi thì không ai có thể làm em bị thương được."
Đầu óc Phong Quang liền mất đi năng lực tư duy trong chốc lát.
Dáng vẻ khi người đàn ông này đột nhiên trở nên nghiêm túc... hoàn toàn khác xa phong cách lười nhác của hắn lúc bình thường. Cô không chắc chắn lắm... chuyện có phải đột nhiên hắn bị ma ám không nữa.
"Sao lại nhìn chằm chằm tôi như thế chứ?"
Hắn cười tự luyến,"Chẳng lẽ là cuối cùng cũng phát hiện ra tôi là một người đàn ông tốt khiến em phải động lòng rồi sao?"
Cô ném cái khăn ăn về phía hắn, nói lời dối lòng,"Mắt em có bị mù mới đi động lòng với thầy!"