Cô bị cưỡng chế ở lại nhà hắn tạm thời. Lý do rất đơn giản, trường học này chỉ có duy nhất một bác sĩ là hắn, hắn có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ phải chăm sóc cho bệnh nhân là cô. Lý do thứ hai là chân cô còn đau, tạm thời không cần phải lên lớp, nhưng những bài học bị cô bỏ lỡ cần phải bổ túc, thế nên người bổ túc... tất nhiên cũng là hắn.
Hắn nói hắn là hiệu trưởng, chuyện bổ túc học hành là quá đơn giản.
Nhưng Phong Quang hỏi một câu rất đơn giản, đã biết hai điểm A(1,2) và B(3,1), vậy phương trình đường trung trực của đoạn thẳng AB là gì?
Minh Am suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đổ ập xuống bàn nói hắn uống say rồi.
Nhưng mà chuyện hắn nói hắn bị say có thật hay không thì cũng không thể làm thay đổi quyết tâm muốn về nhà của Phong Quang. Cô là người có đầu óc chậm chạp mà cũng có thể nhận ra cảm tình của lão già Minh Am này với mình không bình thường chút nào. Nhưng cô chỉ có một ý tưởng duy nhất, đó là trước khi chính bản thân cô cũng cảm thấy thích hắn thì cô phải cố gắng đi công lược nam sinh Văn Tiễn kia mới là chính đạo.
Nhưng mà, chỉ cần Minh Am giả chết thì cô cũng chẳng có cách nào rời khỏi căn nhà này. Điện thoại thì hết pin, không tìm được cục sạc nào, cũng không thể gọi điện thoại bàn ra ngoài cầu cứu. Giờ chân cô còn bị thương, sức khỏe cũng chưa ổn định, chẳng lẽ bảo cô nhảy cửa sổ trốn sao?
Bất tri bất giác, cô rối rắm như thế suốt một ngày dài, màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, Phong Quang nằm trên giường lăn lộn mãi không thể ngủ nổi. May mà Minh Am cũng không tệ lắm, nhường phòng ngủ của hắn cho cô, còn hắn thì quét dọn cái phòng nhỏ chẳng khác nào kho hàng rồi chuyển sang đó.
Phong Quang cũng không phải người bị lạ giường gì, nguyên nhân khiến cho lúc này cô chưa ngủ được có hai điều, thứ nhất là vì cô đang nghĩ xem phải làm cách nào mới trốn khỏi hẳn, thứ hai là... cô đói rồi.
Đúng thế, cả ngày hôm nay cô đều chưa ăn gì, tất nhiên giờ sẽ bị đói rồi.
Đồng hồ điểm 9 giờ, rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, lật chăn ngồi dậy, gào lên một tiếng:
"Minh Am!"
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, Minh Am khoác áo tắm dài xuất nhìn đã biết là đang tắm, ngay cả râu mới nhú trên cằm cũng chưa kịp cạo đã vội khoác lấy áo choàng rồi chạy sang đây.
Hắn đi vào phòng ngồi ở đầu giường, sốt ruột hỏi:
"Sao thế? Có phải còn đau ở đâu không?"
Phong Quang không nói gì, cô cắn môi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, dường như đang đấu tranh dữ dội ở trong lòng chuyện gì đó.
Minh Am lại tưởng thân thể cô còn chỗ nào khó chịu, khi hắn đang định hỏi tiếp thì cô đã túm lấy cánh tay hắn, há miệng cắn một cái.
Lực cắn như gãi ngứa, hẳn chẳng thấy đau một chút nào, ngược lại còn trêu chọc:
"Em đau răng nên tìm gậy để mài đấy à?"
"Em... Em đói..."
Cô nhả miệng ra, nhìn dấu răng để lại trên cánh tay hắn thì cảm thấy vô cùng thất bại. Đúng thế, cô rất đói, trong nháy mắt khi hắn vừa xuất hiện, trên người hắn dường như có hương vị rất đặc biệt khiến cô đột nhiên muốn ăn, muốn cắn rách da hắn, mạnh mẽ hút máu từ cơ thể hẳn.
Nhưng mà... cô không có răng nanh.
Đây đúng là sự thật làm người ta thấy thật bi thương.
Minh Am nhanh chóng hiểu ra sự khó xử của cô. Sự thật hắn cũng rõ ràng, sau khi uống máu của hắn rồi, bản năng huyết tộc của cô cũng sẽ bị kích phát, bắt đầu dần dần chuyển thành một ma cà rồng chân chính.
Cho nên, đối với các món ăn của con người, cô sẽ không còn có hứng thú nữa, ngược lại, cô sẽ nghiện máu của hắn. Đây là một chuyện vô cùng thú vị.
Minh Am nhẹ nhàng nâng tay, thuần thục cắn ra hai cái lỗ máu ở trên tay mình, máu tươi chậm rãi chảy ra, hắn nghe được tiếng nuốt nước bọt của cô.
Hắn cười, đặt cánh tay kề vào miệng cô,"Chẳng phải là em đói bụng ư?"
Hương vị của máu truyền tới có sức hấp dẫn khiến cô không thể nào từ chối được, lý trí của Phong Quang dần bay xa, cô hé miệng theo bản năng, cắn lên chỗ miệng vết thương trên cánh tay, cố gắng hút càng nhiều chất lỏng ấm áp từ chỗ đó càng tốt.
Tự nhiên Minh Am cảm thấy dáng vẻ cố gắng ăn cơm này của cô chẳng khác nào một con non yếu ớt, vô cùng đáng yêu. Một tay hắn ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, dựa vào trong ngực hắn, người bị đói quá mức sẽ chẳng có tâm tư đâu mà phản kháng cả.
Hắn từ tốn vuốt ve tóc cô, nhẹ giọng nói:
"Đừng gấp gáp, uống từ từ thôi."
Một ma cà rồng chưa từng uống máu trong suốt mười bảy năm lại đột nhiên được nếm hương vị của máu cũng chẳng khác gì một "lão trai tân" ba mươi tuổi mới được bóc tem, trước khi được thỏa mãn thì không có cách nào dừng lại được.
Phong Quang là kiểu như thế, giờ với cô mà nói, ngoại trừ uống no máu của hắn ra thì cô chẳng quan tâm tới bất kỳ chuyện nào khác.
Cô ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn mà ăn cơm, y như một con mèo con mới ra đời.
Trái tim Minh Am mềm mại như hóa thành nước, lại hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Trên thế giới này, cũng chỉ có em có bản lĩnh uống máu của tôi mà không kiêng nể gì như thế này thôi."
Ước chừng qua khoảng năm phút, Minh Am tính đủ thời gian rồi liền rút cánh tay ra,"Cô bé, không thể uống nữa đâu, uống nhiều quá thì đêm nay em sẽ không ngủ được."
"Không, em vẫn muốn!"
Hắn giơ tay lên, cô liền giống như đứa trẻ con rướn người, giơ hai tay lên muốn kéo xuống, nhưng một bàn tay hắn đang giữ chặt eo cô nên cô cũng không thể nhảy lên kéo tay hắn được.
Rất nhanh, miệng vết thương trên tay hắn liền khép lại.
Cô tức giận trừng mắt, cô cảm thấy mình còn chưa ăn no, nhưng mà vừa trừng mắt cô lại vừa nấc lên một cái vì no.
Minh Am duỗi tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Phong Quang, giải thích với cô,"Em vừa mới được nếm hương vị của máu, cần phải học cách khống chế bản thân mình, uống vừa đủ là được rồi, nếu uống quá nhiều, không những con mồi của em sẽ chết vì mất máu mà thân thể em cũng sẽ không dễ chịu, hiểu chưa nào?
Tầm mắt cô dịch chuyển theo ngón trỏ dính máu của hắn, cuối cùng thật sự không nhịn được liền tóm lấy tay hắn và đưa lên miệng ngậm lấy, "Ý thầy là... em phải học cách khống chế dục vọng của mình với máu."
Cô biết biểu hiện của mình hiện tại chẳng khác nào con chết đói. Hơn nữa, dù bụng cô không đói nhưng phản ứng bản năng của thân thể với máu lại khiến cô không có cách nào dừng lại được. Sau khi được nếm hương vị của máu tươi rồi, cô lại cảm thấy mình đã sống uổng bao nhiêu năm nay, nếu không tại sao lại bỏ qua thứ ngon lành như thế này cơ chứ?
Minh Am tùy tiện để cô liếm láp ngón tay mình, khóe mắt hơi cong nhiễm ánh đèn điện chẳng khác nào một hồ nước vì quá mức dịu dàng mà nổi lên gợn sóng,"Em nói không sai, học được cách khống chế khát vọng của mình với máu tươi. Bài học này, mỗi bậc phụ huynh huyết tộc đều sẽ dạy cho con em mình khi chúng còn nhỏ, nhưng vì em bắt đầu quá muộn, hơn nữa bố mẹ em lại quá mức nuông chiều em, sau này chắc tôi đành phải dạy cho em mấy cái này."