"Vậy... vậy thì mẹ cũng phải cho con lý do chính đáng chứ."
"Con không phải trẻ con hai, ba tuổi, có thể tùy tiện cởi quần áo được sao?"
"Phong Quang, con đang ép mẹ ra tay với con đúng không?"
Phong Quang lại liên tục lùi về sau mấy bước, trực tiếp ép sát mình vào góc tường:
"Có gì thì cứ từ từ nói... Mẹ đừng có làm xằng làm bậy thê!"
Vương Từ hơi giơ tay, rất nhiều dây leo xanh biếc bò vào qua cửa sổ, nhanh chóng lan tràn khắp phòng, vách tường, bàn ghế đều bị dây leo bao trùm. Phong Quang bị ép tới mức không còn đường nào để lui, hai tay và hai chân cô bị dây leo quấn lấy, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Cô cảm thấy không ổn:
"Mẹ muốn chơi trò trói người thì tìm bố con mà chơi đi, mẹ trói con làm gì chứ?"
"Đừng có lãi nhà lải nhải nữa, trò này mẹ chơi với bố con phát ngán lên rồi."
Năng lực của Vương Tử là điều khiển thực vật, với năng lực này, bà có thể áp dụng rất nhiều vào cuộc sống hằng ngày, nhưng mà hôm nay mới là lần đầu tiên bà áp dụng lên con gái mình.
Thấy mẹ mình càng lúc càng tới gần, Phong Quang giống như một cô gái bị ác bá ức hiếp, gào lên:
"Bố ơi, bố mau vào đây cứu con!"
Hạ Triều ở bên ngoài nôn nóng gõ cửa:
"Đừng ồn!"
Vương Từ hướng ra phía cửa nói một câu, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại.
Ở trước mặt bà Hạ, ông Hạ và cô Hạ đều bất lực như nhau cả thôi.
Phong Quang lặng lẽ khóc lóc trong lòng, không còn muốn cảm thán chuyện ông bố mình ngày thường lúc nào cũng mang chủ nghĩa đàn ông, nhưng tới thời điểm quan trọng thì lại trở thành đồ sợ vợ!
"Nhìn thấy mẹ thì cũng thôi đi, nhưng nhìn thấy bố con mà lại bày ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thế, Phong Quang, chẳng phải con vẫn luôn rất không thích ông ấy à?"
"Đó là... Đó là vì lâu lắm không gặp nên con cũng nhớ bố mẹ mài!"
"Lúc con còn bé, mẹ dẫn con tới nước Anh sống một thời gian, khi đó, thời gian con không gặp bố con còn dài hơn nhiều, sao lúc bố con tới tìm cũng chẳng thấy con vui vẻ như thế chứ?"
"Con... con..."
Cô chột dạ,"Đó là do con còn bé chưa biết gì thôi!"
"Mẹ thì lại cảm thấy rõ ràng là con chột dạ."
Vương Tử vươn tay sờ mặt con gái mình, bà dùng sơn móng tay màu đỏ nên càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn nà của Phong Quang,"Từ những gì mà mẹ dạy con, cho dù con có phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất, cho dù là con giết con người hay giết huyết tộc thì con cũng không cần phải quá lo lắng, mẹ và bố con đều có thể giải quyết tốt hậu quả, nhưng mà con còn chẳng có năng lực giết người, con nói xem, tại sao con lại chột dạ thế này nhỉ?"
"Con chột dạ... là bởi vì con trốn học..."
"Trốn học? Đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường với con sao?"
Vương Từ thu tay lại, ôm cánh tay, môi đỏ nhếch lên thành một nụ cười,"Osirs có thể coi là trường học của con em huyết tộc quý tộc, nam sinh ở khu A tuyệt đổi không ít, thế nên, nam sinh đẹp trai cũng càng không ít. Mẹ là người từng trải, cho dù con có động lòng với ai, ưng nam sinh nào cũng không sao hết. Nhưng mà, Phong Quang, con phải nhớ cho kỹ, con không phải tiểu thư huyết tộc bình thường, con là thuần huyết, chơi đùa với đám nam sinh đó thì không sao, nhưng không thể động lòng thật sự được."
Phong Quang tỏ vẻ đáng thương,"Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Hôn ước của con và Tư Đồ U chẳng có giá trị gì, nếu là vì vấn đề hôn ước..."
"Vấn đề không đơn giản như thế."
Vương Từ thu hồi nụ cười của mình, nhìn con gái đang bị dây leo trói không thể ở bên ma cà rồng không thuần huyết được. Con biết thân phận của con rồi đấy, cũng biết quy định của của Viện Nguyên Lão, thuần huyết trân quý thế nào với huyết tộc, Viện Nguyên Lão sẽ không bao giờ để mặc con cùng một người không phải thuần huyết ở bên nhau đâu."
Thợ săn ma cà rồng chịu sự khống chế của Hiệp hội thợ săn, còn huyết tộc thì chịu sự quản lý, không chế của Viện Nguyên Lão.
Nói chung, Viện Nguyên Lão sẽ không nhúng tay vào việc của các gia tộc, tác dụng của bọn họ giống như Hiệp hội thợ săn, ngoài việc cùng chung tay để huyết tộc và con người đạt tới trạng thái cân bằng thì còn một tác dụng khác đó là giữ gìn sự chính thống của các gia tộc thuần huyết.
Thuần huyết càng ngày càng ít ỏi trong huyết tộc. Nó cũng giống như việc một giống loài chỉ còn có hai cá thể duy nhất trên thế giới, khi đó, người ta sẽ lựa chọn can thiệp để chúng ở bên nhau, sinh sản đời sau.
Mày của Phong Quang không khỏi giật giật:
"Có cần... nhất định phải theo sự quyết định của Viện Nguyên Lão như thế không?"
"Trước kia, vì con không thích tiếp xúc với vấn đề này nên mẹ cũng chẳng quản con, nhưng giờ con nhất định phải biết, nếu Viện Nguyên Lão hạ lệnh thì Hạ gia của chúng ta sẽ trở thành kẻ địch chung của cả huyết tộc, cho dù mẹ và bố con có muốn bảo vệ con thì cũng chẳng thể nào đối đầu được với nhiều người như thế. Cuối cùng, con vẫn cứ phải chịu xét xử từ họ mà thôi."
Vương Từ nhăn mày,"Mẹ còn nhớ rõ, mẹ đã từng nói với con rồi, người bị xét xử và định là có tội thì sẽ bị moi tim. Phong Quang à, con là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ không thể nhìn con xảy ra chuyện được."
"Thế nên."
Vương Từ cắt ngang lời cô, khôi phục vai diễn người đàn bà mạnh mẽ,"Hôm nay mẹ nhất định phải lột quần áo của con để xem một chút."
"Khoan, từ từ đã."
Khi Phong Quang vừa kêu lên, dây leo xanh biếc bắt đầu hành động, chúng như có sinh mệnh, bắt đầu cởi quần áo của cô.
Quần áo của Phong Quang còn chưa bị cởi hết thì những dây leo này đã dừng lại, bởi vì cúc cổ áo của cô vừa bị bung ra, trên da thịt trắng nõn, cho dù là dấu hôn màu đỏ hay đóa tường vi màu đen đều đặc biệt bắt mắt người khác. Quần áo của cô chưa bị lột sạch nhưng bí mật trên người cô đã bị phát hiện ra rồi, Phong Quang nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay phải khóc thút thít đây.
Dây leo nhanh chóng rút lui, Phong Quang ngồi phịch xuống nền nhà, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt lạnh như sương của mẹ mình.
Cô nghĩ thẩm, cô toi rồi.
Vương Từ bước nhanh tới bên cô, túm lấy cổ tay Phong Quang kéo cô dậy, sau đó, bà lại vạch cổ áo Phong Quang rộng ra thêm một chút với vẻ không dám tin tưởng, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, bà mới thốt lên với giọng kinh sợ,"Phong Quang, nói cho mẹ biết, là gã đàn ông nào?"
Biểu hiện của Vương Từ rõ ràng không phải tức giận mà là hoảng sợ, Phong Quang sửng sốt một hồi,"Mẹ... mẹ đang sợ gì vậy?"
"Con không biết... không, con không biết cũng tốt."
Vương Từ đột nhiên bình tĩnh lại, bà thấp giọng lẩm bẩm trong sự thất thố kinh hoàng "Người kia... là người mà con không nên biết..."
Trong lòng Phong Quang đột nhiên nảy sinh khủng hoảng,"Rốt cuộc mẹ đang nói gì thế?"
"Phong Quang, con nghe rõ đây cho mẹ."
Vương Tử đột nhiên lạnh lùng nói,"Cho dù người đàn ông đó là ai thì mẹ đều không cho phép con gặp lại hắn. Mẹ sẽ xin với Viện Nguyên Lão rằng sức khỏe của con không ổn nên phải tạm thời nghỉ học ở Osiris một thời gian."