"Tạm nghỉ học... Chẳng phải là huyết tộc nào cũng phải học ở đây hai năm hay sao?"
Lại thấy vẻ mặt của mẹ mình chưa bao giờ khủng hoảng như thế, Phong Quang cũng không khỏi sợ hãi theo,"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Con không cần biết nhiều như thế, mẹ đi tìm Minh Am, hôm nay mẹ sẽ đưa con về. Trước khi mẹ quay lại, con ở yên trong phòng cho mẹ, không được đi đâu hết."
Vương Từ lại một lần nữa giơ tay lên, dây leo biến mất lập tức bò đầy trong phòng với tốc độ cực nhanh, bà vừa xoay người mở cửa ra khỏi phòng, cánh cửa cũng lập tức bị dây leo cuốn lấy.
Cửa sổ và cửa đều bị dây leo có sinh mệnh bịt kín, Phong Quang nhìn phải nhìn trái, căn phòng trống trải này đột nhiên làm cô thấy sợ hãi. Cô chậm rãi ngồi bệt xuống, ôm chặt đầu gối, biểu hiện của Vương Từ làm cho cô cảm thấy... cả người chìm trong khủng hoảng và bất lực.
Bên ngoài cửa, Hạ Triều thấy Vương Từ ra ngoài với sắc mặt không thích hợp thì không khỏi lo lắng nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng chặt, vội vàng hỏi,"Có phải Phong Quang xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi đã từng nói với ông..."
Vương Từ nắm chặt lấy tay Hạ Triều, sự kinh sợ trong mắt bà đã dâng lên đến cực hạn,"Hơn ba trăm năm trước... vào đêm mà thuần huyết bị tàn sát, tôi cũng ở hiện trường..."
"Tôi biết."
Hạ Triều ôm chặt bà,"Đầu đã qua rồi, bà vẫn còn sống, chẳng có gì tốt hơn chuyện này cả."
Vương Tử cũng có thể được coi là một huyết tộc còn trẻ, vụ tàn sát xảy ra hơn ba trăm năm trước, bà mới chỉ có sáu tuổi. Khi đó là một ngày hội lớn quan trọng của huyết tộc, tất cả đám trẻ con vừa tròn sáu tuổi... là trẻ con có huyết thống thuần huyết đều phải tới Viện Nguyên Lão để làm lễ rửa tội. Lúc đó, tuy thuần huyết cũng không còn nhiều lắm nhưng chưa đến mức thưa thớt như bây giờ, đúng vào lúc nghỉ thức chuẩn bị kết thúc thì đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.
Trong ký ức tràn ngập màu máu mơ hồ của Vương Từ, bà chỉ nhớ, người đàn ông đó cầm lưỡi hái Tử Thần, giết sạch đám trẻ con ở đó. Bà phải tránh sau một thân cây, dùng dây leo bọc kín lấy mình mới không bị hắn phát hiện ra. Bà tưởng rằng mình cũng sẽ bị giết.
Người đàn ông kia thu lưỡi hái lại, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà, vươn ngón tay ngắt một đóa hoa trên dây leo xuống,"Điều khiển sinh vật sống ư? Đây đúng là một thiên phủ tuyệt vời..."
Vương Từ còn nhớ rõ, đôi mắt của người đàn ông đó màu đỏ, bất kỳ ma cà rồng nào cũng sẽ có đôi mắt đỏ như máu. Từ trong mắt hắn, bà thấy được hai đường của sinh mệnh mình, một là chết trong tay hắn, hai là cuộc đời sau này của bà nếu sống sót.
Cũng từ lúc đó, Vương Tử sáu tuổi đã biết, nếu bà có thể sống sót, bà sẽ có một người chồng tên là Hạ Triều, còn có một cô con gái tên là Phong Quang... Nhưng mà một đời người quá dài, đầu óc trẻ con của bà lúc đó không có cách nào tiếp nhận hết được một lượng lớn thông tin như thế. Trước khi chìm vào hôn mê, bà đã nghe thấy người đàn ông đã xem hết câu chuyện cuộc đời bà cảm thán một câu,"Thì ra... mình lại vừa mắt với một cô bé con."
Bà không biết, khi người đàn ông xem xét tương lai cuộc đời bà, hình ảnh hắn và con gái bà ở bên nhau đã xuất hiện.
Đoạn ký ức đó quá mơ hồ, ngoại trừ máu tươi đầy đất thì Vương Tử đã quên rất nhiều chuyện. . Bà chỉ nhớ rõ hai việc duy nhất.
Cuộc tàn sát đẫm máu và lưỡi hái điêu khắc hình hoa tường vi màu đen.
Mỗi huyết tộc đều mang gia văn trên người, điều này liên quan trực tiếp tới linh khí của họ, mà gia văn hoa tường vi cũng không hiếm thấy trong các gia tộc ma cà rồng, bởi vì loài hoa tượng trưng cho ma cà rồng chính là hoa tường vi.
Có thể là đỏ, có thể là trắng...
Nhưng hoa tường vi màu đen, Vương Từ chỉ thấy đúng một lần, đó là trên vũ khí của kẻ tàn sát kia.
Người kia như hoa phù dung sớm nở tối tàn, sau khi giết nhiều thuần huyết như thế thì không còn xuất hiện thêm lần nào nữa. Không lâu sau, Viện Nguyên Lão tung ra tin tức, người đàn ông đó đã bị bọn họ giết chết...
Vương Từ bằng lòng tin tưởng vào cách nói không có chứng cứ này, bởi vì bóng ma cực lớn trong lòng bà cần một kết quả như thế để giải phóng bà khỏi sự đau đớn kia. Bà là đứa trẻ còn sống sót duy nhất vào năm đó... Mấy năm về sau, bà luôn sống trong sự nghỉ ky của đồng loại, những phụ huynh của các gia tộc có con em bị giết đều dùng ngôn từ độc ác Sau đó, Hạ gia chủ động tới tìm Vương gia, hai gia tộc có hôn ước, có Hạ gia ở đó, những lời đồn đại vớ vẫn mới từ từ bị đè ép xuống.
Không phải Vương Từ không biết, thực ra hôn ước này là do Hạ Triều nói ra, bà cũng biết, Hạ Triều đã thích bà từ rất lâu rồi.
Vương Từ bị cô lập thầm nghĩ, có một vị hôn phu cũng không phải có gì không tốt, cho dù bên ngoài bà bày ra thái độ dửng dưng nhưng Hạ Triều cũng biết, trong lòng bà có ông.
Mà giờ đây... sau khi nhìn thấy đóa hoa tường vi đen kia trên thân mình Phong Quang, sự sợ hãi mà Vương Từ che giấu trong đáy lòng lại một lần nữa dâng trào, bà sợ hãi rúc chặt vào người Hạ Triều,"Ông không biết đâu... Người đàn ông đó còn sống, mục tiêu của hắn là Phong Quang... Mục tiêu của hắn bây giờ là Phong Quang..."
Ký ức chôn sâu trong lòng bị đào ra, lúc này bà mới hiểu, câu nói mà người đàn ông kia nói trước khi bà chìm vào hôn mê có nghĩa là gì.
Có lẽ, những người khác thấy Vương Từ trở nên khủng hoảng như thế sẽ có lòng tốt an ủi bà:
"Người kia đã chết lâu rồi, có lẽ là bà đã suy nghĩ nhiều."
Nhưng Hạ Triều thì khác, ông hiểu Vương Tử, ông cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề này,"Chúng ta đưa Phong Quang về nhà, hôm nay sẽ lập tức đưa nó về..."
Giọng nói của ông đột nhiên im bặt.
Mà Vương Từ ở trong lòng ông cũng không có động tác gì.
Không khí đình trệ, thời gian trong một khắc này cũng như dừng lại.
Có điều, chỉ một giây sau, trên hành lang lại có tiếng gió truyền tới.
Trên mặt Hạ Triều xuất hiện vẻ nghi hoặc, cúi đầu, Vương Tử cũng đang chớp mắt, sau đó lập tức đẩy người đang ôm mình ra, không có gì tức giận, nói:
"Lão già này, đừng có nghĩ tới việc ăn đậu hũ của tôi nhé!"
Khóe miệng Hạ Triều giật giật, dùng giọng điệu không thể lý giải, nói:
"Rõ ràng là bà nhìn thấy con gián rồi nhảy vào ôm chầm lấy tôi, giờ chẳng thấy con gián đâu nữa, bà lợi dụng tôi xong rồi nên tùy tiện gọi tôi là lão già đấy à?"
"Chẳng phải ông cũng chỉ có tí tác dụng đấy thôi sao?"
Vương Từ lườm ông ta một cái, sau đó xoay người đi,"Thấy Phong Quang không sao là tôi yên lòng rồi, chúng ta về thôi." ông ấy nhìn thấy bà đã suýt khóc ầm lên khi nhìn thấy gián.
Hạ Triều hừ mấy tiếng không vui, nhưng vẫn thành thật đi theo ở sau lưng bà.
Lần này bọn họ tới đây là vì cách đây không lâu có nhận được điện thoại của Tư Đồ U, nói là Phong Quang bị người sói bắt đi tới giờ vẫn chưa về, giờ thấy Phong Quang không sao, tất nhiên bọn họ có thể yên tâm cãi nhau rồi.
Trong phòng 302, dây leo đã hoàn toàn chiếm cứ.
Người đàn ông bước từng bước một tới gần, theo từng bước đi của hắn, đám dây leo như có linh hồn không ngừng lùi về sau, không dám ngăn cản hắn.
Rốt cuộc, hắn cũng đi tới trước mặt thiếu nữ.
Cong lưng, ôm thiếu nữ đã ngủ say vào lòng, hắn thở dài bất đắc dĩ:
"Cũng chỉ có em mới có năng lực làm tôi từ bỏ cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất mà thôi."