Mùi máu tươi dần lắng đọng trong đại điện, nhưng theo đó, bầu không khí càng lúc càng làm người ta thấy áp lực hơn.
Mạc Phong đã mù nghe thấy tiếng bước chân dần di chuyển về phía mình, sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt bên bờ vai ông ta.
"Bao nhiêu năm như thế, ông cũng đã tận chức tận trách với Viện Nguyên Lão, vất vả cho ông."
Người đàn ông nói bằng giọng ôn hòa,
"Thời gian tiếp theo đây, ông có thể nghỉ ngơi được rồi."
Mạc Phong cảm thấy sát khí từ bốn phương tám hướng ập tới.
Minh Am thu tay lại, hắn đi vòng qua Mạc Phong, ra khỏi cửa đại điện, sau lưng là âm thanh nổ tung như pháo hoa, hắn lại coi như chẳng phát hiện ra.
Đi qua một hành lang tối tăm và yên tĩnh, hắn dừng lại bước chân trước cửa căn phòng tận cùng bên trong. Hắn thấy được thiếu nữ ở trong phòng, nói đúng ra là một thiếu nữ đang cầm thìa, ngồi xóm dưới nền đất, liều mạng dùng thìa đào góc tường.
Phong Quang không phải không có việc gì làm mới đi cầm thìa đào tường. Cô nhớ tới trước kia từng xem qua rất nhiều bộ phim điện ảnh về chạy trốn khỏi nhà tù. Đây chỉ là một phương pháp mà cô bất đắc dĩ lắm mới đi thử.
"Bé con, em đang đào cái gì thế?"
"Đào đường hầm trốn..."
Cô trả lời theo bản năng nhưng rồi lại đột nhiên im bặt, quay phắt đầu lại. Cô thấy bóng dáng cao dài của người đàn ông, cái bóng của hắn đổ dài về phía trước.
Hắn xoa tóc cô, cười,"Giỏi lắm, em rất cố gắng đấy."
Góc tường quả thực đã bị cô đào ra một cái hố nhỏ, Minh Am nhìn và không nhịn được muốn khen một câu.
Phong Quang ném văng cái thìa đi, giang tay ra với hắn.
Hắn hơi khom lưng, bế cô lên theo kiểu công chúa đầy thuần thục, tay cô lập tức quấn lấy cổ hắn, chỉ chốc lát sau liền nức nở thành tiếng,"Em đã không khai anh ra rồi, anh còn chạy tới đây chịu chết làm gì chứ? Giờ thì xong rồi. chúng ta thât sư phải trở thành uyên ương bỏ mang rồi." "Cái gì mà uyên ương bỏ mạng, chẳng phải cả anh và em đều đang sống rất tốt sao?"
Hắn bế cô ngồi trên chiếc giường đơn sơ, dịu dàng dùng tay lau nước mắt cho cô, lại buồn cười nói tiếp:
"Không thể thích khóc như thế này được nữa đâu, em sắp làm mẹ rồi đấy."
Cô nhanh chóng ngừng khóc, lau mắt, tuy rằng không khóc nữa nhưng vẫn còn nấc cụt,"Anh biết em có thai à?"
"Ừm, anh biết rồi."
"Vậy... vậy anh thích nó chứ?"
Cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, cô cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
Minh Am chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi lập tức cười đáp:
"Đương nhiên là thích rồi."
"Em cũng rất thích nó."
Cô vui vẻ cọ mặt trong ngực hắn, tiếng nức nở tràn ngập sự vui mừng làm cho người nghe cũng thấy mềm lòng.
Minh Am ôm cô thật chặt, trong lòng cũng không hiểu tại sao Phong Quang lại có tình yêu lớn lao như thế với một đứa trẻ con chưa ra đời. Hắn chủ động nhắc tới đứa trẻ này cũng chỉ là để cô mau chóng ổn định lại cảm xúc thôi."Bé cưng" ư, hắn có cô là đủ, trái tim và tình cảm của hắn cũng chỉ có thể dành để chăm lo cho cô, những người khác không bao giờ có thể khiến hắn phân ra một phần quan tâm được.
Tình cảm với Minh Am là một thứ cực kỳ xa xỉ, đến yêu quý chính mình với hắn cũng đã là chuyện rất khó khăn rồi. Sau khi hắn đặt mọi tình cảm của bản thân lên người cô, hắn cũng không biết liệu mình còn bao nhiêu lòng dạ để đi cất chứa thêm một đứa trẻ được nữa.
Có lẽ, cũng có thể nói là con của hắn và cô.
"Minh Am, chờ sinh con xong, chúng ta là một nhà ba người rồi."
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn chưa khô nước mắt của Phong Quang, hắn bỗng nhiên từ bỏ ý tưởng sửa chữa ký ức của cô.
Gương mặt ấy quá mức hạnh phúc khi nhìn chăm chú vào hắn.
Minh Am có dự cảm, trong tương lai gần, có lẽ sẽ xuất hiện hình ảnh cô bé với đứa con bé bỏng, còn hắn lại thui thủi một mình, đây quả thực là một tương lai u ám. Quang. Một là nếu vận dụng năng lực đó sẽ tạo thành tổn hại nhất định với tỉnh thần của cô, mà nguyên nhân càng quan trọng hơn là vì hắn sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đó.
Thật sự không thể tin tưởng được chuyện tự nhiên có thêm một người nữa xen vào giữa hai người sẽ là việc khiến người ta khó chịu đến mức nào. Phong Quang rúc trong lồng ngực hắn, rất lâu mới nhớ ra và hỏi:
"Sao anh lại tới đây được thế?"
Cô thấy cửa phòng đã mở ra nhưng lại không có ai đi theo hắn, giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy có vẻ như không phải hắn bị bắt về đây.
"Đương nhiên là anh đi vào rồi."
"Đi vào ư?"
Hắn xoa tóc cô, nhẹ giọng nói:
"Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn sẽ không làm khó chúng ta nữa."
Cô khó hiểu, bởi lúc bố mẹ tới tìm cô, thái độ của họ cho thấy rõ ràng là Viện Nguyên Lão không có ý định buông tha cho cô.
Minh Am nói dối không chớp mắt,"Bởi vì chuyện của Yến La nên cả Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn đều bị tổn thất rất lớn, không thể không tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, thế nên lúc này bọn họ không muốn xen vào quá nhiều chuyện rắc rối nữa.
Đúng thế, bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, xuống địa ngục tu dưỡng hết rồi.
Phong Quang hơi nghỉ ngờ trước lời giải thích của hắn, nhưng còn chưa đợi cô tiếp tục truy vấn thì hẳn đã cúi đầu hôn cô khiến cho đầu óc cô lập tức trở nên mơ hồ, chẳng nghĩ được gì nhiều nữa.
Minh Am đưa Phong Quang quay về trường. Giờ trong trường gần như chẳng còn ai cả, học sinh loài người ở khu B bị bóp méo ký ức hết, bọn họ sẽ không nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm trước, còn bạn học của họ bất hạnh qua đời, bọn họ cũng sẽ quên đi sự tồn tại cũng những người đó luôn.
Vừa mới đi tới cổng trường, Phong Quang đã thấy mấy người Tư Đồ U, Tăng Tuyết và Văn Tiễn đều có mặt. Chẳng qua, sau khi thấy Phong Quang, sắc mặt của Tăng Tuyết trở nên không bình thường, cô ta cúi đầu, đại khái là cảm thấy rất có lỗi với Phong Quang vì đã cướp chồng chưa cưới của cô chăng.
Văn Tiến thấy Phong Quang thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ Ngày đó, người của Viện Nguyên Lão đột nhiên ra tay đưa Phong Quang đi, một mình Văn Tiễn không phải đối thủ của bọn họ, dù có thêm Sở Hiểu và Yến Bạch giúp thì bọn họ cũng không thể cướp Phong Quang về từ tay Viện Nguyên Lão được.
Phong Quang cười với Văn Tiễn, nói lời cảm kích:
"Cảm ơn anh đã lo lắng, tôi không sao."
Văn Tiễn lại nhìn sang Minh Am "Tôi biết, có thầy đứng ra thì bạn học Hạ nhất định sẽ bình an trở về mà."
"Tuy rằng tôi là thầy của cậu, những gì cậu nói đều là sự thật, nhưng mà vẫn nên khiêm tốt chút thì hơn."
Minh Am nói một câu bâng quơ xong liền cầm lấy tay Phong Quang.
Tư Đồ U vốn đang cảm thấy mất tự nhiên lập tức trợn trừng mắt:
"Tôi biết ngay mà, Hạ Phong Quang! Đúng là cô có một chân với ông chú tàn tạ này!"
"Anh kích động như thế làm gì chứ?"
Phong Quang lườm Tư Đồ U, chẳng thèm để ý.
Tư Đồ U tức giận nói với Tăng Tuyết:
"Em đã thấy chưa? Giờ không cần phải cảm thấy áy náy gì nữa nhé?"
Không ngờ Phong Quang lại ở bên thầy hiệu trưởng? Tăng Tuyết vẫn đang trong trạng thái không dám tin tưởng nên chẳng để ý tới Tư Đồ U.
Minh Am thấy Phong Quang ngáp một cái thì lạnh nhạt vứt ra một câu "Chúng tôi đi trước", sau đó dắt tay Phong Quang rời đi.
Trên con đường nhỏ đi xuyên qua rừng cây, còn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh của bọn họ.
"Đột nhiên em nhớ ra, em còn chưa nói với bố mẹ em người đó là anh."
"Không cần phải lo lắng, nếu bọn họ biết là anh thì nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận thôi."