Theo như lời Minh Am, bố mẹ Phong Quang mà vui vẻ chấp nhận hắn mới đúng là chuyện ma quỷ.
Phong Quang còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô nói thẳng ra với bố mẹ mình, phản ứng đầu tiên của Hạ Triều và Vương Từ theo lẽ thường là không thể tin nổi. Sau khi xác định con gái mình không hề nói dối, phản ứng thứ hai của bọn họ là muốn cầm vũ khí đi chém người.
"Tên tiểu nhân đê tiện Minh Am!"
Hạ Triều mất khống chế, gào lên trong nhà lớn Hạ gia,"Tôi đưa con gái tới đó học tập, hắn lại cho tôi làm ông ngoại!"
Ngược với Hạ Triều, Vương Từ lại cảm thấy thực tuyệt vọng với thẩm mỹ của con gái mình,"Phong Quang, sao con lại chọn người đàn ông đó chứ? Hắn vừa lôi thôi vừa lếch thếch như thế, lại còn lười, cũng chẳng đàn ông tí nào, sao con lại vừa mắt với loại đàn ông này được hả?"
Phong Quang chẳng thèm để ý tới hai ông bà, cô quay về phòng của mình, chốt cửa, muốn bản thân được yên tĩnh.
Osiris bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông, cô không thể không về nhà, cái bụng bốn tháng cũng bắt đầu nhô lên. Trong bốn tháng này, Hạ Triều và Vương Từ không ngừng gọi điện ép hỏi cô rốt cuộc người đàn ông kia là ai, cô không chịu nói ra, giờ nói ra rồi thì bố mẹ cô lại tỏ vẻ không thể chấp nhận được.
Nghĩ một chút, Phong Quang liền cầm điện thoại gọi cho Minh Am, mà máy của Minh Am lại đang báo bận. Cô cúp máy, không cần nghĩ cũng biết bố mẹ mình đang gọi đòi mạng người ta.
Cô tin, hắn có năng lực ứng phó với bố mẹ mình, thế nên sau đó, cô hoàn toàn yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Từ sau khi mang thai, không chỉ sức ăn của cô tăng lên mà cô còn đặc biệt thích ngủ, một ngày ngủ mười mấy tiếng cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng qua, trưa nay khi tỉnh lại, cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, vừa mới đi xuống cầu thang liền cảm nhận được bầu không khí cực kỳ không đúng, quyết đoán cúi đầu nhìn về phía phòng khách, thấy ngay một người đàn ông đang ngồi đối diện với hai vợ chồng
Hạ Triều và Vương Từ.
Hắn ngẩng đầu, vẫy tay với Phong Quang, tâm tình tốt đẹp, cười nói:
"Dhong Ouana chào buổi sána" Phong Quang lạch bạch chạy xuống lầu,"Sao anh lại tới đây?"
"Lâu lắm không gặp em nên mới tới nhà chơi."
Minh Am nói thực tùy ý, giống như thật sự tới nhà chơi thật vậy. Phong Quang lườm hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn bố mẹ mình, nhưng vẻ mặt của Hạ Triều và Vương Tử cũng hoàn toàn không có bất kỳ thần sắc nào như muốn giết chết Minh Am. Bọn họ đều chỉ đồng thời có... sắc mặt cực kỳ không tốt mà thôi.
"Bố, mẹ... hai người làm sao thế ạ?"
Hạ Triều trầm mặc, Vương Từ cũng không nói gì, có điều tay bà lại đang hơi run rẩy.
Phong Quang càng cảm thấy không ổn, cô lại hỏi bố mẹ mình,"Sao hai người có vẻ...
Minh Am cầm lấy tay cô, cười dịu dàng,"Về chuyện giữa hai chúng ta, anh đã nói với bố mẹ em rồi. Mười ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, bọn họ cũng đã đồng ý rồi."
"Khoan đã... Anh còn chưa từng nói với em về chuyện kết hôn cơ mà!"
"Thế nên chẳng phải bây giờ anh đang nói với em đấy sao? Không chỉ nói với em mà còn nói luôn với bố mẹ em."
Tay hắn đặt lên cái bụng đã hơi nhô lên của cô, thở dài u buồn,"Phong Quang, bụng của em không cho phép chúng ta băn khoăn thêm được nữa đâu."
Muộn thêm chút nữa thì đến áo cưới cô cũng chẳng mặc nổi nữa.
"Hơn nữa, bố mẹ em cũng không có ý kiến gì mà."
Minh Am nhìn về phía vợ chồng ông bà Hạ, ý cười đầy thân thiện,"Hai vị nói đi? Ông Hạ, bà Hạ."
Giữa bầu không khí trầm mặc, rốt cuộc Hạ Triều cũng có động tác, ông cầm lấy tay vợ mình, gật đầu:
"Đúng, bố mẹ không có ý kiến gì cả."
Phong Quang nhìn về phía Vương Từ vẫn luôn im lặng không nói gì, gọi một câu: "Mẹ?"
Hạ Triều dùng sức siết tay Vương Từ.
Vương Từ nở một nụ cười cứng đờ:
!9NAoi chuvên cá bế con quvết định là được rồi me hơi mêt me lên phòng nghỉ ngơi trước."
Nói xong, bà liền đứng dậy, nhanh chóng bước lên cầu thang.
Hạ Triều cũng đứng lên, nói với Phong Quang,"Ban ngày là thời gian của hai người, bố và mẹ con đi nghỉ ngơi đây, con nhớ chiêu đãi khách cho tốt nhé."
Dứt lời, Hạ Triều lại nhìn Minh Am một chút rồi cũng đi luôn.
Phong Quang hoàn toàn chẳng hiểu ra sao, cô chất vấn Minh Am:
"Nói đi, anh đã làm gì hả, sao thái độ của bố mẹ em lại trở nên quái lạ như thế?"
Đây hoàn toàn không giống phong cách ngày thường của họ.
"Anh chỉ nói với họ là Phong Quang chắc chắn sẽ không bỏ con của chúng ta đâu, là chưa kết hôn đã có con hay sinh con khi đã kết hôn, anh để họ chọn một trong hai."
Minh Am lặng lẽ xoa đầu cô, cười hiển,"Anh có thể làm gì họ được chứ? Cho dù anh có khả năng đó thì bọn họ vẫn là bố mẹ của em, anh dám đắc tội sao?"
Hắn nói rất có lý.
Phong Quang xoa cằm, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu,"Anh thật sự không lừa em đấy chứ?"
"Phong Quang đại nhân ở đây, nếu anh lừa em, vậy sau này..."
Hắn đột nhiên cúi đầu, khẽ nói bên tai cô,"Sau này ở trên giường, em muốn chơi thế nào thì sẽ chơi thế đó."
"Anh không biết xấu hổ à?"
Mặt cô đỏ bừng lên, sau đó lại cố gắng để sự vui vẻ xuống, hỏi "Đương nhiên, có bao giờ anh làm trái với ước định đâu nào?" Đúng là không có thật.
Lúc này, cô mới yên tâm cười,"Đây là lần đầu tiên anh tới nhà em chơi, để em đưa anh đi xem một chút."
"Anh chờ em một chút, em đi mặc thêm quần áo đã."
Cô nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên má hắn rồi vui vẻ chạy lên phòng.
Dáng vẻ tràn đầy sức sống như thế chẳng giống một người phụ nữ đang mang thai chút nào.
Chờ đến sau khi cô auav lai phòna khách Minh Am hơi eữna người "Đây là chỉ mặc thêm một ít quần áo hả?"
Chỉ thấy bên ngoài cổ cô quấn một vòng khăn rất dày, sau đó là áo choàng lông màu trắng, bên trong thì không đếm được có bao nhiêu bộ quần áo, quả thực chẳng khác nào quả bóng.
Phong Quang ngượng ngùng, cao giọng để phô trương thanh thế,"Em mặc nhiều như thế chẳng phải là vì con của chúng ta hay sao?"
Hắn diễn một cách chẳng có tâm để tỏ vẻ mình tin lời cô nói.
Phong Quang bổ nhào vào ngực hắn, Minh Am không giữ thăng bằng, thuận thế ngã xuống sô pha, nhưng lúc ngã xuống vẫn cứ bảo vệ cô ở trong lòng mình.
Phong Quang bò dậy, ngồi trên người hắn, trừng mắt,"Ai bảo anh qua loa với em."
"Rồi rồi rồi, là anh sai."
Minh Am cười bất đắc dĩ, lại nói lấy lòng:
"Cho dù Phong Quang có mặc nhiều hơn thì anh vẫn cứ ôm được."
Đối với nữ sinh mà nói, đây là một câu rất dễ khiến người ta nở hoa trong lòng.
"Được rồi, tha cho anh đó."
Phong Quang lại hôn hắn một chút, ôm cánh tay hắn cười hì hì nói tiếp.
"Minh Am, em thích anh, cực kỳ thích anh, cho dù cuộc đời này có dài bao nhiêu thì em sẽ đầu ở bên cạnh anh."
Hắn đã nghe được câu nói làm mình động tâm cách đây ba trăm năm.
Bóng tối trong mắt Minh Am dường như bị xua tan trong chớp mắt, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng tràn ngập, hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Anh biết, đã biết từ rất lâu trước đây rồi."
Từ lúc cô còn chưa ra đời, hắn đã biết.
Trên tầng, tại chỗ ngoặt hành lang.
Hạ Triều cầm tay Vương Từ, thở dài một hơi."Chúng ta không còn cách nào cả, thế nên, chỉ có thể thử tin tưởng, đúng không?"
Vương Từ không muốn nói "đúng", nhưng bà nhìn nụ cười tươi tắn hạnh phúc của con gái thì không có cách nào nói ra lời phủ nhận kia nữa.
Lọt vào mắt người đàn ông kia là bất hạnh của Phong Quang. vẫn thật may mắn.