Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 352: Kinh doanh Liêu Đông (1)

Chương 352: Kinh doanh Liêu Đông (1)





Vừa trị xong một quan Tổng binh Liêu Đông, lại lòi ra quan Tổng binh Ninh Hạ, Đại Minh huy hoàng rốt cuộc là bị sao vậy?

"Vì sao muốn tiếp cận ta?"

Diệp Cận Tuyền nói: "Khi ta làm điếm tiểu nhị căn bản không nghĩ tới tiếp cận ngươi, chỉ muốn tìm việc, về sau ngày ngươi và đông cung Thái tử đến cửa hàng, ta nhìn một cái liền biết thân phận các ngươi bất phàm, đánh nhau với Trương công công là ta cố ý khơi mào, để dẫn tới sự chú ý của các ngươi, ta không cam lòng nửa đời sau phải sống trốn đông trốn tây, càng không cam lòng để ba mươi thủ hạ của ta phải hàm oan mà chết, cho nên ta cần một vị quý nhân giúp ta."

Tần Kham chỉ vào mũi mình nói: "Ta chính là vị quý nhân đó?"

Diệp Cận Tuyền gật đầu: "Hoàng gia nhiều quy củ, một người không có thân phận như ta không dễ dàng tiếp cận Thái tử, nhưng ngươi thì khác, hơn nữa ta cũng nghe nói ngươi và Thái tử giao tình sâu đậm, tương lai thăng quan tiến chức là điều tất nhiên, huống chi ta và phu nhân ngươi còn có uyên nguyên đồng môn, cho nên hôm đó ta đã quyết định theo ngươi rồi."

"Ngươi cảm thấy đi theo ta có tiền đồ?"

" Tiền đồ của ngươi chính là tiền đồ của ta, không lâu sau ta liền nhìn ra, ngươi khác với những quan nhi khác của triều đình, ngươi là một người có khát vọng, ngươi đang mình phương thức của mình để thay đổi thế đạo này, Diệp Cận Tuyền ta không có sở trường gì khác, nguyện đem thân công phu và khí lực này bán cho ngươi. Trên thực tế ta cũng không nhìn lầm người, ngươi làm quan càng lúc càng lớn, mưu đồ của ngươi cũng càng lúc càng sâu, năm trăm thiếu niên binh đó đại khái chính là hy vọng của ngươi phải không? Cho nên ta chủ động xin đi luyện binh giúp ngươi, ta muốn nhìn thử xem, ngươi có thể thay đổi thế đạo này thành như thế nào."

"Nếu ta thất bại thì sao?"

"Diệp mỗ sẽ cùng chết với ngươi."

"Nếu ta nửa đường thay đổi chủ ý, chỉ muốn thăng quan phát tài thì sao?"

"Ta tự móc mắt mình ra rồi sau đó cáo từ."

Tần Kham thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, cuối cùng cũng buông bỏ được tâm sự.

"Diệp sư thúc, ngươi quả nhiên là người có cố sự."

Diệp Cận Tuyền lắc đầu: "Ta không có cổ sự, chỉ có nhiều chuyện không cam lòng."

Tần Kham đột nhiên hỏi: "Liêu Đông Lý Cảo đã diệt, hoàng thượng hạ chỉ cho ta chỉnh đốn quân chính Liêu Đông, ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"

Diệp Cận Tuyền nói: "Thay máu Từ trên xuống dưới, mới có thể khiến Liêu Đông có khí tượng mới."

"Quan văn thì có thể, nhưng quân đội nếu thay máu thì sẽ có thể dẫn phát binh biến, vậy phải làm sao?"

"Toàn bộ quân sĩ binh lính đảo loạn cơ cấu tổ chức, dùng Tổng kỳ thậm chí tiểu kỳ làm đơn vị, trộn lẫn toàn bộ quan binh sáu vệ sở, sau đó lại một lần nữa chia thành bách hộ, Thiên hộ và vệ sở mới, về phần tướng lãnh, người vô năng có thể loại, người trí dũng có thể thăng chức, vô luận tướng lãnh mới cũ đều phải đổi nơi đóng quân, đại nhân mượn cái oai vừa tru sát Lý Cảo, chư quân Liêu Đông đều là quân vừa đầu hàng, chính là lúc sĩ khí đang thấp, lúc này ra tay chỉnh đốn, làm ít công to, thời cơ vừa chuẩn."

Tần Kham nhìn chăm chú Diệp Cận Tuyền, nói: "Diệp sư thúc, bất kể là ân hay oán, nam tử hán đại trượng phu phải tự tay báo tự tay trả, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội."

" Cơ hội gì?"

"Nhân tuyển quan Tổng binh Liêu Đông đô ti do nguyên Nghiêm Ninh vệ Chỉ huy sứ Ngụy Dương đảm nhiệm, Diệp sư thúc ngươi thì làm hiệp trấn phó tổng binh đi, ngày mai ta viết tấu chương báo lên triều đình, tin rằng triều đình sẽ không phản đối."

Diệp Cận Tuyền thất thần: "Ta. . . Làm phó tổng binh?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ngụy Dương chí nhỏ mà tài kém, hơn nữa nhát gan yếu đuối, để hắn làm quan Tổng binh là để bịt miệng mọi người thôi, trên thực tế, trong Liêu Đông đô ti, ngươi mới là chủ nhân chân chính, Diệp sư thúc, giúp ta cũng chính là giúp ngươi, kinh doanh tốt Liêu Đông cho ta! Liêu Đông không chỉ là có Đại Minh, vài năm sau, nó cũng là của Tần Kham ta!"

Diệp Cận Tuyền mở to hai mắt, giống như mới quen Tần Kham, vẻ mặt phi thường khiếp sợ, tựa hồ vẫn đang tiêu hóa những lời này của Tần Kham.

Liêu Đông là của Đại Minh thì có thể lý giải, nhưng Liêu Đông làm sao lại sẽ là của Tần Kham hắn?

Điều này nếu để người khác nghe thấy, không nghi ngờ gì nữa là nghịch và tru tâm, Diệp Cận Tuyền đầu óc ngây đơ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Tần Kham cười cười, nói: "Ta không có ý gì khác, đương kim bệ hạ và ta tình như huynh đệ, ta không có tâm tư không nên có, chỉ có điều biên trấn bệnh trầm kha quá nặng, từng quan phủ địa phương và quân đội Đại Minh đều có các loại quan hệ lợi hại và lợi ích rắc rối khó gỡ, biên trấn cũng không ngoại lệ, tướng sĩ Đại Minh ta chỉ luận chiến lực dĩ nhiên không bằng Mông Cổ Thát tử, bên trong quân đội chúng ta nếu còn có phe phái, đấu đá lẫn nhau, sư thúc ngươi nghĩ xem, Thát tử hàng năm phạm biên, biên trấn Đại Minh ta có thể chịu đựng được mấy năm?"

Diệp Cận Tuyền tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của Tần Kham.

"Ta vẫn cho rằng biên quân đấu với Thát tử càng chiến càng bại, kỳ thật không phải là thua ở chiến lực, trên thực tế Đại Minh chúng ta vũ khí tiên tiến, thành trì chắc chắn, binh nhiều tướng mạnh, so với Thát tử, chúng ta chiếm mọi ưu thế, nhưng mà vì sao cứ đánh là bại? Bởi vì quân chế Đại Minh thối nát rồi, từ gốc tới ngọn, thế là tướng lãnh thì tiếc mạng tham tài, quân sĩ ham sống sợ chết, con người luôn có tâm lý theo số đông, một việc chỉ cần có một người dẫn đầu không làm người khác cũng sẽ không làm, cho nên, chỉnh đốn biên trấn là yếu vụ lửa sém lông mày của Đại Minh, ta hy vọng nhìn thấy một biên trấn Liêu Đông lại trị trong sạch, tướng sĩ phục vụ quên mình, thay đổi thế đạo này cần dũng khí, cần trí tuệ, cần thời gian, có đôi khi thậm chí còn cần máu tanh và giết chóc, vài năm, mười mấy năm hoặc là mấy chục năm, bất kể cần bao lâu, sư thúc, ta hy vọng ngươi có thể làm được giúp ta."

Những suy nghĩ thực sự trong lòng chưa từng nói với bất kỳ ai, hôm nay một hơi nói ra, trong lòng Tần Kham không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Cận Tuyền dần dần động dung, hắn vẫn lẳng lặng lắng nghe Tần Kham. Trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta chỉ là một giới vũ phu, khát vọng của ngươi giao cho ta, ta sợ sẽ làm ngươi thất vọng."

Tần Kham cười nói: "Sư thúc tự coi nhẹ mình rồi, ngươi không phải là vũ phu thô bỉ đơn giản, ngươi từng đọc sách, cũng từng dẫn binh, biết binh pháp thao lược. Cái ngươi thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, ta nguyện ý đem cơ hội này cho ngươi. Chỉnh đốn Liêu Đông Như thế nào, về phía quan phủ, ta sẽ xin chỉ điều nhiệm tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý làm tuần phủ Liêu Đông, Lưu Bình Quý này nhìn thì yếu đuối, nhưng trong lòng cũng có khát vọng, hắn có kinh nghiệm trị dân, ngươi có kinh nghiệm dẫn binh, ngươi và hắn phối hợp, hắn thống trị địa phương, ngươi chỉnh đốn quân đội, hai người bổ sung cho nhau. Nhân lúc triều đình vẫn chưa kịp phái thái giám trấn thủ và giám quân ngự sử mới tới, ngươi mạnh mẽ vang dội thanh lý sáu vệ một lượt đi."

Nụ cười của Tần Kham dần dần biến thành lạnh lẽo: "Phá vỡ quy tắc cũ tất nhiên sẽ gặp rất nhiều lực cản, ba vạn hàng hàng Liêu Đông ta tới giữ vẫn chưa trả binh khí đã cho họ, chính là nguyên nhân này, hôm nay Lý Cảo đền tội chính là thời cơ tốt, trong tướng sĩ của sáu vệ người nên cách chức, nên điều nhiệu, nên điều tra, ngươi cứ yên tâm mà làm. Nếu gặp cản trở thì cứ thẳng tay mà giết."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch