Một trận loạn quyền đánh tới, Bạch Liên giáo không ứng phó kịp, trận cước đại loạn.
Tối hôm sau khi Cẩm Y vệ và dũng sĩ doanh có hành động, vốn là ngày Bạch Liên giáo ở nông trang ngoài thành đông bí mật tập kết giáo chúng tín đồ mở hương đường bái Vô sinh lão mẫu, kết quả người tới lại chỉ có ba bốn mươi người, người không tới có khi là đã bị Cẩm Y vệ và dũng sĩ doanh truy bắt bỏ tù, cũng có người là vì sợ hãi và hối hận mà chủ động lùi bước, nhóm người này cho tới hôm nay mới hiểu, thì ra chuyện mình làm không ngờ lại chết người như vậy, hơn nữa hiệu quả chết người lại là rất nhanh chóng.
Cát lão ngũ Chủ trì hương đường mặt xám ngoét, hắn cuối cùng cũng ý thức được lần này bọn họ gặp phải đối thủ như thế nào, sự lợi hại của Tần Kham, đám Hán Vệ ngu xuẩn trước khi tới truy bắt họ thực sự là không thể sánh bằng.
Không trăng không sao, gió lạnh thấu xương.
Tần Kham khoác áo da cừu ngồi ở sân vườn hậu viện nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, bên cạnh là một chiếc bàn trà làm bằng gỗ cây lê, trên bàn là trà Long Tĩnh ngự ban tỏa hơi nóng.
Nói tới "ngự ban", trong Tần phủ hiện giờ có đủ, từ lá trà, đồ sứ, tơ lụa, đến san hô đỏ ngọc như ý, cái gì cần có đều có, tất cả đều là ngự ban.
Chu Hậu Chiếu là hảo hài tử không ích kỷ, hảo hài tử không ích kỷ này có một thói quen đáng khen nhất, đó chính là thích tặng đồ, đồ hắn cảm thấy tốt, bất kể là ăn dùng hay mặc, phàm là khen một tiếng "tốt", lập tức câu tiếp theo chính là "Ban thưởng cho đại thần nào đó một kiện", ban thưởng đến ban thưởng lui, thứ trân quý vừa bành trướng, hậu quả cuối cùng chính là bị giảm giá trị.
Hiện giờ đại thần nào trong kinh mà trong nhà không có vài món được hoàng đế ngự ban, lúc ban đầu được ban thưởng một chiếc bánh hoa quế còn cảm kích tới rơi nước mắt, về nhà cúng nó lên cao như thánh chỉ, cho tới khi mốc meo rồi cũng không chịu vứt đi, hiện giờ các đại thần đều đã được ban thưởng tới chai sạn rồi, bọn họ cũng coi như đã minh bạch vị hoàng đế trẻ tuổi này có cái tính gì, thứ hắn tặng, nên dùng như thế nào thì sẽ dùng như thế, chứ không phải là cần ngươi cúng lên cao.
Cho nên Tần Kham lúc này uống trà Long Tĩnh được ngự ban tâm tình rất không tồi, không hề có ý đau lòng.
Gió đêm lạnh, trà cũng nguội.
Lý Nhị cúi người đỏ nước trà đã lạnh đi, thêm lá trà, rồi cầm bình đồng rót nước nóng vào.
Tần Kham cầm chén trà lên, hai bàn tay lạnh ngắt dí chặt vào chén, cảm thụ được nhiệt độ nóng tới bỏng tay, bỗng nhiên thở hắt ra một hơi.
" Bạch Liên giáo... chắc có động tác rồi chứ hả?"
Bức các hương thân phải tố cáo giáo đồ, cứu tế bần dân trong thành đồng thời tra bắt tín chúng Bạch Liên, vô cớ phân phối bạc thuỷ vận khao thưởng ba vệ để bình ổn quân tâm, tất cả những việc này đều là vì kích Bạch Liên giáo chủ động xuất thủ mà bố trí.
Nhìn như loạn quyền, nhưng mục đích thực sự của Tần Kham chỉ có một điều này.
Muốn đánh bại đối thủ, chỉ có khiến đối thủ hành động, động rồi mới có thể phát hiện sơ hở, nắm được ưu khuyết điểm của đối thủ.
Gió đêm rất lạnh, giống như lẫn vào đao băng kiếm sương, quất lên người thấy đau đau. Trời đêm đổ tuyết nhỏ, từng bông tuyết rơi xuống mặt tan ra thành nước, thuận theo hai gò má chảy xuống cằm.
Tần Kham cầm chén trà nóng, như không hề cảm thấy sự rét lạnh bên ngoài, vẫn ngồi im trong viện tử.
Lý Nhị rụt rè phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya: "Hầu gia, tuyết rơi rồi, vào nhà đi, cẩn thận không cảm lạnh."
"Lý Nhị, ngươi nếu là đầu mục của Bạch Liên giáo Thiên Tân, sau khi bị bản hầu đánh thẳng cho một cú vào mặt muốn trả thù thì làm thế nào."
Lý Nhị nhếch miệng cười: "Thuộc hạ nếu là đầu mục của Bạch Liên giáo, bị thủ đoạn thần uy của Hầu gia dọa cho như vậy, chuyện thứ nhất muốn làm chính là gom hết tiền hương khói của các giáo đồ mấy năm nay, vỗ mông rời khỏi Thiên Tân, được bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, chạy đến một thành lớn phồn hoa mai danh ẩn tích, mua nhà to, mù hai kỹ nữ xinh đẹp làm thiếp, từ nay về sau sống những ngày thần tiên."
Tần Kham gật gật đầu: "Tuy rằng nói nghe hơi hèn nhát một chút, nhưng cũng không tính là nói hưu nói vượn, nếu tính cách của đầu mục Bạch Liên giáo cũng không có tiền đồ như ngươi, quả thật là có loại khả năng này."
Lý Nhị vội vàng cười nói: "Hầu gia, đừng để những lời nói lung tung của thuộc hạ phá hỏng dòng suy nghĩ của ngài, ngài cứ coi như thuộc hạ đánh rắm đi."
Tần Kham cười nói: "Cũng chỉ là tán gẫu thôi mà, nói hưu nói vượn có gì mà không được, ta cũng sẽ không trị tội ngươi... Nói nghe thử đi, ngươi trừ vỗ mông bỏ trốn ra, đầu mục này nếu vẫn muốn làm chuyện hơi có tiền đồ, ngươi nếu hắn, ngươi sẽ làm gì?"
Lý Nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia, thuộc hạ chỉ biết vung đao mua thương, xung phong hãm trận, ngài.