WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 438: Tất công tất cứu (2)

Chương 438: Tất công tất cứu (2)
đừng bảo thuộc hạ động não, thuộc hạ nếu có một chút trí mưu của Hầu gia thôi, đã sớm cắm đầu đọc sách đi thi Trạng Nguyên rồi."

Tần Kham thở dài: "Trừ Nghiêm Tung ra, nhìn bên cạnh ta đều là những hán tử thô bỉ, nhân tài quá ít. Ba vệ tạm thời ổn định, nếu muốn trả thù triều đình, Bạch Liên giáo tất sẽ kích động dân chúng làm loạn, điều kiện tiên quyết để kích động dân chúng đó chính là ở trong thành chế tạo khủng hoảng, dân chúng không khủng hoảng, thành Thiên Tân không loạn được. Lý Nhị, cho ngươi một gợi ý: tử viết, thực sắc, tính dã..."

Lý Nhị bất chấp khó khăn chép miệng cố động não, không biết qua bao lâu, Lý Nhị bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên vỗ đùi: "Hầu gia, ta hiểu rồi! Bạch Liên giáo nếu muốn kích động dân chúng trong thành, nhất định sẽ đốt thanh lâu kỹ viện trong thành, để nam nhân cả thành không có gái mà chơi, như vậy, dân chúng chẳng phải sẽ khủng hoảng đại loạn sao?"

Cắn chặt răng, mặt Lý Nhị nổi lên vẻ phẫn nộ cực độ: "Bạch Liên giáo bỉ ổn hèn hạ! Đây là... muốn lấy mạng các nam nhân chúng ta mà."

Tần Kham cũng cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét nói: "Lý Nhị, trong tên của ngươi tuy rằng mang theo một chữ "Nhị", bản hầu vẫn cho rằng là hữu danh vô thực, chẳng lẽ bản hầu đã đoán sai rồi! Nếu ngươi thật sự không có triển vọng như vậy, bản hầu dứt khoát một cước đá ngươi tới Liêu Dương, đao thật thương thật liều mạng với các Thát tử thôi..."

Lý Nhị cả kinh, vội vàng khom người nói: "Quan thương! Hầu gia, Bạch Liên giáo nếu như muốn làm loạn, tất sẽ đốt quan thương, quan thương không có lương thực, dân chúng trong thành tất loạn!"

Tần Kham lạnh lùng hừ một cái, lườm hắn: "Đúng là như ngọn nến! Không đốt thì không sáng."

"Hầu gia, thuộc hạ sai rồi." Lý Nhị cợt nhả bồi tội, sau đó nghiêm mặt nói: "Hầu gia, nếu quan thương là đích ngắm của Bạch Liên giáo, chúng ta nên bố trí sớm mới phải."

Tần Kham gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn những bỗng tuyết rơi lả tả trong đêm, lạnh lùng nói: "Tiếc cho ngàn thạch lương thực trong quan thương."

"Hầu gia, nếu chúng ta bố trí trước, ngàn thạch lương thực trong quan thương chắc là sẽ không bị đốt."

Khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười kỳ dị: "Không, để bọn chúng đốt, ngàn thạch lương thực này nếu không bị đốt sạch, phần sau của vở kịch bản hầu không thể nào diễn được nữa."

Gió tuyết Đầy trời đã che đi sát khí trong thành.

Đường Tử Hòa khoác áo choàng màu đen, trên vó ngựa bọc vải dày, giống như hòa thành một thể với đêm tối.

Giục ngựa lặng lẽ phóng trên đường mòn nông trang ngoài thành đông Thiên Tân, đón gió lạnh và băng tuyết gào thét, áo choàng tung bay, lộ ra thân hình thướt tha dưới áo, lúc ẩn lúc hiện.

Khi cách nông trang hơn trăm bước, Đường Tử Hòa kéo ngựa, đứng lặng tại chỗ như hóa đá, sau nửa nén hương, thấy chung quanh không có động tĩnh dị thường, xác định xung quanh không có quan binh mai phục, nàng ta mới cẩn thận giục ngựa đi tiếp.

Cẩn tắc vô áy náy, Đường Tử Hòa rất rõ ràng mình đang làm kiểu mua bán gì.

Đến cửa nông trang, đôi chân thon dài khỏe đẹp của Đường Tử Hòa thò ra, giống như một con bướm nhẹ nhàng xuống ngựa, bộc cương ngựa vào một gốc cây hòa trước trang rồi chậm rãi đi vào viện tử nông trang.

Một tiểu tử trẻ tuổi ăn mặc như con nhà nông ra đón, nói: "Hồng Dương Nữ đã tới..."

Đường Tử Hòa gật gật đầu, nhìn xung quanh trái phải một vòng rồi kinh ngạc nói: "Người đâu? Mọi người không phải đã hẹ ở đây thương nghị đối sách sao? Tại sao không thấy một ai cả."

Tiểu tử cười nói: "Hơn một trăm người tới toàn bộ được Cát Ngũ gia dẫn vào thành rồi."

Đường Tử Hòa ngẩn ra, tiếp theo kinh hãi thất thanh nói: "Vào thành? Cát lão ngũ điên rồi! Hắn dẫn một người vào thành làm gì?"

Tiểu tử thấy Đường Tử Hòa vẻ mặt khác thường thì tự dưng cũng hoảng, vội vàng nói: "Cát Ngũ gia nói, khâm sai Minh đình rất xảo quyệt, mấy ngày nay bắt nhiều người của Bạch Liên giáo chúng ta như vậy, phải cho hắn một kích, nếu đốt quan thương của Thiên Tân, dân chúng trong thành dưới cơn khủng hoảng tất sẽ loạn, xem họ Tần này có công phu gì mà tra bắt Bạch Liên giáo chúng ta nữa..."

Đường Tử Hòa giận tím mặt, tiếp theo vẻ mặt bị thương, ra sức giậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài: "Xong rồi! Hơn trăm người Cát lão ngũ dẫn đi chính là nòng cốt c Bạch Liên giáo chúng ta."

"Hồng Dương Nữ, chẳng lẽ... Cát Ngũ gia làm sai?"

"Đương nhiên là sai rồi! Chúng ta có thể nghĩ đến quan thương chính là nguồn cơn khủng hoảng trong thành, quan binh chẳng lẽ không nghĩ tới? Ngươi tưởng khâm sai Minh đình và Cẩm Y vệ đều là hạng bất tài à? Quan thương Thiên Tân lúc này tất đã được bày thiên la địa võng!... Cát lão ngũ, xong rồi."

Vừa dứt lời, trong thành Thiên Tân bỗng nhiên nổi lửa, thế lửa rất hung mãnh, rất nhanh đã hun đỏ cửa bầu trời.

Kinh ngạc nhìn ngọn lửa đỏ rực trong thành, thân hình Đường Tử Hòa khẽ run, trong mắt từng giọt châu chả xuống, vỡ tan







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.