Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 131: Ác đồ xảo trá

Chương 131: Ác đồ xảo trá




Dịch giả: Mi An

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Xin tha... Xin tha mạng."

Vị ca ca kia rên rỉ ra mấy chữ này một cách vô cùng khó khăn, nhãn cầu của hắn đã lồi hướng ra ngoài rồi, nếu mà không buông ra, bọn hắn sẽ thật sự toi mạng.

Sau cùng, toàn bộ dây thừng đang treo cổ hai người đều biến mất.

Hai người rơi thẳng xuống mặt đất, nôn mửa một trận, sau đó bắt đầu điên cuồng thở hổn hển, bọn hắn vừa đi ngang qua Quỷ Môn Quan, không còn dáng vẻ lưu manh bỉ ổi như vừa rồi mà lăn lộn dưới đất thật thảm thương.

"Hừ, xem như cảm tạ, ta cho các ngươi chừng này tiền, còn những toái phiến tinh thần kết tinh này, ta lấy hết." Phương Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, ném tiền vào trước mặt bọn hắn.

Hai huynh đệ nhìn vào, thế mà chỉ là một viên kim châu!

Nhưng bây giờ bọn hắn nào dám không nghe lời, vội vàng giao ra tất cả toái phiến của tinh thần kết tinh, sau đó "cốp cốp" dập đầu nhận sai với Nam Linh Sa.

Nơi này chính là Tội Ác Chi Thành, Nam Linh Sa giết chết bọn hắn cũng không có người ngoài nhiều lời nửa câu, phỏng chừng hai huynh đệ này làm sao cũng không ngờ một nữ tử trông rất ôn nhu như vậy lại là một Thần Phàm giả cao cường.

Tại sao miệng bọn họ lại hạ tiện vậy chứ!

"Tỷ tỷ, phía trước có long huyết đấy, muội đi qua xem giúp tỷ." Tâm trạng của Phương Niệm Niệm thoáng cái trở nên rất tốt.

Thương lượng giá đáng hoàng thì không chịu, cứ nhất quyết muốn tặng không.

Sở dĩ con rồng mà Nam Linh Sa vẽ ra có lực lượng cường đại là vì nàng dùng long huyết để vẽ.

Trong Tội Ác Chi Thành này có rất nhiều người buôn bán long huyết, hơn nữa chủng loại rất phong phú. Long huyết được sử dụng vô cùng rộng rãi trong Cực Đình đại lục, ngược lại thì ở Ly Xuyên đại địa không thấy ai bán.

Có bán long huyết, đương nhiên cũng có long nhục.

Chúc Minh Lãng đi tới nơi bán long nhục, phát hiện giá cả long nhục cũng vô cùng đắt đỏ, nhất là những miếng long nhục đã được chế biến lại làm thành bánh, những thứ này đã được tẩy rửa tạp chất, ép lại, làm thành những miếng bánh nướng gọn gàng để tiện mang theo, cứng như đá vậy.

Người thì không thể ăn, chỉ dùng để nuôi long thú ăn thịt hung mãnh kia.

"Một cái bánh nhân thịt thế mà tận năm viên kim sa." Chúc Minh Lãng nhức đầu không thôi.

Mua là vì Đại Hắc Nha đã tiến cấp Long Chủ, từ giờ trở đi nó phải ăn long nhục chân chính.

Bỏ bánh nhân thịt rồng vào trong Càn Khôn thâu thiên thuật của tiểu Bạch Khởi, Chúc Minh Lãng thấy có không ít Mục Long sư khi mua một lượng lớn long lương, trên cơ bản đều cần gọi ra vật cưỡi của mình để nó vác, treo hết túi này đến túi nọ lên lưng rồng...

Càn Khôn thâu thiên thuật của tiểu Bạch Khởi là một pháp thuật hết sức hiếm hoi, làm giảm đi rất nhiều phiền toái, dẫu sao khi số lượng long sủng bắt đầu nhiều hơn, đoán chừng lần nào đi xa nhà một chuyến cũng phải mang theo một đoàn xe vận chuyển lương thực!

Về tiểu Thanh Trác, cuối cùng cũng đã tìm được hồn châu cho nó, là Chúc Minh Lãng đã dùng hồn châu của đầu Thi Bá Long kia để đổi lấy. Đối phương còn hết sức hào phóng, cho dù Linh Diệp hồn châu của hắn có phẩm chất cao hơn của Chúc Minh Lãng một chút, nhưng vẫn trực tiếp đồng ý trao đổi.

Tới Tội Ác Chi Thành một chuyến lại mua được một lượng lớn vật tư cần thiết, điều này làm cho Chúc Minh Lãng rất hài lòng.

Nhưng một nơi thế này vẫn không thể ở lâu, có trời mới biết liệu rằng một vài ác đồ nào đó có coi trọng một thứ tốt mà không muốn đưa tiền, trực tiếp chém chết chủ sạp, sau đó dẫn tới sự hỗn loạn của cả con phố hay không.

. . .

Khi ra khỏi Tội Ác Chi Thành, màn đêm đã bắt đầu hạ xuống, sao trời lấp lánh, rực rỡ đầy mờ ảo, có thể tạm thời phát họa đường nét của con đường lên lưng núi phía trước.

Gió thổi lá, thoáng chốc những chiếc lá cuốn lại thành tấm màn che, chúng nó bay từ trên cây xuống, lơ lửng một lúc lâu giữa không trung rồi mới rơi xuống.

"Sao chúng ta không qua đêm trong thành luôn?" Phương Niệm Niệm không hiểu hỏi.

"Ngươi không thấy rất nhiều người đều ra khỏi Tội Ác Chi Thành trước khi trời tối như chúng ta à." Chúc Minh Lãng nói.

Không phải là hắn sợ hãi sẽ bị dây vào những rắc rối trong Tội Ác Chi Thành, mà là không muốn cuốn vào những cuộc tranh đấu vô nghĩa, rất mất thời gian.

"Ba vị, vội vàng đi như vậy, quả nhiên cho rằng hai huynh đệ chúng ta ăn chay đúng không!" Tại Diệp Lâm, có hai bóng người nhanh chóng đến gần.

"Hừ, không hầu hạ các huynh đệ chúng ta cho tốt thì đừng đòi sống mà ra khỏi nơi này!" Tên đệ đệ đầu trọc lưng hùng vai gấu nói.

Người nói chuyện là một trong hai huynh đệ đầu trọc kia, dường như giờ phút này chúng đã quên mất vết siết đau đớn nơi cổ, trong mắt ánh lên một tia gian tà, nhìn chằm chằm dáng người thướt tha của Nam Linh Sa.

"Hai kẻ các ngươi đúng là không biết sống chết." Chúc Minh Lãng cười gằn nói.

"Rốt cuộc là ai không biết sống chết, toái phiến tinh thần kết tinh của bọn ta mà các ngươi cũng dám cướp!" Đại ca đầu trọc kia nói.

Trong rừng lại vang lên tiếng bước chân, bọn hắn nhanh chóng đến gần ba người, ít nhất có mười mấy người, chẳng mấy chốc đã bao vây nhóm người Chúc Minh Lãng, hiển nhiên bọn chúng đã mai phục ở đây được một lúc rồi!

Toàn bộ những kẻ này đều là Mục Long sư, bọn hắn lần lượt hô hoán ra long thú, trong lúc nhất thời những con chim đang nghỉ chân trong rừng đêm đều hoảng sợ bay đi hết.

"Bọn chúng là ai vậy?" Nam Linh Sa nghi hoặc hỏi.

Chúc Minh Lãng vừa kêu Đại Hắc Nha đang ngủ khò khò sau khi ăn bánh nhân thịt dậy, cũng nghi hoặc nhìn Nam Linh Sa.

Tiết trời hôm nay có tối tăm lắm đâu, Nam Linh Sa chẳng lẽ trí nhớ kém như vậy sao, trước đây không lâu nàng còn suýt treo cổ hai tên huynh đệ đầu trọc cực kì thô bỉ này đến chết mà.

Cho dù không nhớ được tướng mạo của bọn họ, nhưng chắc cũng phải có chút ấn tượng với cái đầu trọc bóng loáng kia chứ.

"Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, đó là người đã bán long nhục cho chúng ta... Còn cái người bên kia, là bán long huyết đó." Lúc này, Phương Niệm Niệm thì thầm nói.

Chúc Minh Lãng nhìn lại, còn thật sự nhìn thấy hai khuôn mặt có hơi ấn tượng.

Đó là bọn chủ sạp ban ngày làm con buôn, buổi tối làm Lục Lâm đạo tặc!

Đúng là thú vị, thường thì Lục Lâm đạo tặc hay chặn một vài người đi đường lại để đánh cướp, vì mùi máu tanh sẽ làm những người khác cảnh giác nên chúng không vừa thấy có người đi ngang qua là động thủ ngay, mà sẽ chọn một nhóm người trông béo bở nhất để giết người cướp của, sau đó lập tức rút lui.

Dù vậy, không phải lúc nào cũng có thể chặn lại được mấy con dê béo chân chính làm chúng hài lòng, dẫu sao nhiều huynh đệ như vậy, phỏng chừng phần cho mỗi người còn không nhiều bằng mấy mối làm ăn đứng đắn chúng làm vào ban ngày.

Thế nên chúng làm ăn vào buổi sáng, chọn ra dê béo trong khi đang trao đổi với khách nhân.

Rất nhiều người đều biết một câu châm ngôn rất ư là chí lý khi hành tẩu bên ngoài đó là: Không lộ tiền tài ra ngoài.

Nhưng khi mua bán thì có đề phòng cách mấy cũng không thể giấu được, dẫu sao phần lớn người ta đều mua những vật mình vừa ý, đồng thời đó cũng là những vật mình trả nổi.

Chính xác sàng lọc ra dê béo vào ban ngày xong thì chúng phái người theo dõi, chờ đối phương vừa ra thành hoặc lạc đàn thì lập tức làm thịt. Không chỉ có thể lấy lại chỗ hàng hóa tốt đã bán cho người ta vào ban ngày, mà còn vơ vét được toàn bộ tài sản của đối phương!

Ác đồ xảo trá, thật là ác đồ xảo trá.

Nếu không phải hành vi này thật sự độc địa đến mức đáng ghét, Chúc Minh Lãng đã muốn cho đám con buôn ác đồ trong Tội Ác Chi Thành một tràng pháo tay, hành nghề cũng có chiến lược đến vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chúc Minh Lãng đảo mắt nhìn một vòng, quả là không để mình thất vọng, vị đại hán bán Linh Diệp hồn châu cho mình quả nhiên cũng ở đây, hắn ta đang nhìn chòng chọc vào mình với ánh mắt đầy mưu đồ, hiển nhiên là muốn lấy lại bảo bối về khỏi tay mình!

Mấy tên con buôn này, ai cũng có ý đồ hết rồi...

"Thế nào, các huynh đệ, ta đã nói nữ nhân này quốc sắc thiên hương mà, không để tất cả mọi người thất vọng chứ?" Hai huynh đệ đầu trọc kia lại cười dâm lần nữa.

"Đừng quá sơ suất, nàng là Thần Phàm giả đấy."

"Tên nam nhân đó là Mục Long sư Tướng cấp, chắc cũng có một đầu long thú thuộc tính linh mộc Tướng cấp rồi." Lúc này, vị đại hán mua bán hồn châu với Chúc Minh Lãng mở miệng nói.

Trong lúc nhất thời, Chúc Minh Lãng á khẩu không trả lời được.

Từ phẩm chất của vật phẩm đối phương trao đổi với mình mà suy đoán tổng quát thực lực của đối phương, thì ra còn có thể như vậy!

Mở mang tầm mắt, đúng là mở mang tầm mắt.

Bọn này rất biết cách kinh doanh!

"Ngươi xử lý nhóm phía sau, ta giải quyết nhóm phía trước, hạng người như vậy không cần sống." Chúc Minh Lãng thấp giọng nói với Nam Linh Sa đang đứng bên cạnh.

"Ngươi gây chuyện thì tự đi mà xử lý." Nam Linh Sa thì ra vẻ ta đây rất cao quý, không chịu làm bẩn tay.

"Cô nương, ngươi lại mất trí nhớ nữa à?" Chúc Minh Lãng tức khắc bất đắc dĩ.

Có không ít dê béo vào Tội Ác Chi Thành cơ mà, sao người ta lại nhìn chằm chằm vào bọn họ chứ, còn không phải do hai huynh đệ đầu trọc kia sinh lòng oán hận.

"Tỷ tỷ, hai tên đầu trọc kia, là bọn lưu manh tỷ sắp siết cổ chết hồi sáng đó." Phương Niệm Niệm nhỏ giọng nói.

"Ồ, vậy cũng để Chúc Minh Lãng xử lý đi." Dường như lúc này Nam Linh Sa mới nhớ ra, chắc là loại rác rưới thế này nàng đã xử lý quá nhiều, hoàn toàn không để trong lòng.

Chúc Minh Lãng đã triệu hồi Lôi Thương Bạo Long ra, lôi lân màu đen phủ khắp người nó trông vô cùng đáng sợ, thi thoảng nổi một ít sóng điện, làm tôn thêm vẻ cuồng dã hung hãn cho thân thể cao lớn hùng tráng của nó!

"Úc úc!!!!!"

Lôi Thương Bạo Long trực tiếp đánh về phía vị đại hán bán hồn châu, trước mặt đối phương là một đầu Huyết Liêm Long Tướng cấp, cái móng trước vô cùng sắc bén của Huyết Liêm Long quét lên người Lôi Thương Bạo Long...

Cuối cùng Lôi Thương Bạo Long không thèm tránh, há miệng để lộ răng nanh, trực tiếp cắn rách một miếng thịt trên vai Huyết Liêm Long.

Máu chảy ra ngoài, Huyết Liêm Long vội vàng kéo khoảng cách ra, đồng thời dùng cái lưỡi thật dài liếm vết thương trên vai mình, muốn dùng nước miếng để nhanh chóng giảm đau cầm máu.

Thế nhưng máu đang rỉ ra lại có màu đen. Vết thương không chỉ không ngừng, ngược lại còn ngày một nặng, từ một miếng nhỏ lan tràn thành một mảng lớn! Chuyển biến xấu trầm trọng!

Đây là một trong những năng lực của móng vuốt và răng nanh của Đại Hắc Nha!

Sau khi cắn một phát làm Huyết Liêm Long bị thương, Lôi Thương Bạo Long va đập liên tục theo hướng vòng cung về phía sau đám long thú của Chúc Minh Lãng, tựa như xe phá thành xô đẩy va chạm vào để mở cửa thành trên chiến trường!

Long giác vừa dày vừa nặng xúc vào đại địa đến rách ra, mỗi lần va chạm vào long thú của bọn ác đồ, lôi lân trên người nó càng sáng rỡ lên mấy phần...

Sau cùng, sóng điện dày đặc, điện mang lóng lánh, Lôi Thương Bạo Long cuồng bạo gào lên một tiếng, ngay khi bảy tám đầu long thú vây quanh nhào lên, toàn thân Đại Hắc Nha căng thẳng, chợt một trận lôi bạo màu đen lấy Hắc Thương Bạo Long làm trung tâm cuốn lấy bốn phía.

Lôi điện phi vũ, không khí bạo liệt, bảy tám đầu long thú kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, toàn thân bị bao bọc trong lưới lôi điện màu đen, không những khiến gân cốt chúng nó bị giật đến tê dại, mà còn làm da thịt chúng nó sứt mẻ!!

Lôi đình hung bạo trào dâng, bây giờ Đại Hắc Nha đã thành thạo kiểm soát lôi điện, đứng sừng sững trong bầy long thú có thực lực không đều nhau này, quả nhiên đầy khí thế, khinh thường hết thảy, long uy bá đạo!

Hán tử bán hồn châu sửng sốt...

Mặc dù đã đoán ra Chúc Minh Lãng là Mục Long sư Tướng cấp nhưng lại không ngờ rồng của hắn lại hùng mạnh đến vậy, một đám rồng cộng thêm Long Tướng hai bên lại đều không thể chống đỡ nổi Lôi Thương Bạo Long này!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch