“Tiểu Thanh Trác, đi xử lý phía trước đi.” Chúc Minh Lãng một lần nữa triệu hoán, được gọi ra chính là Thần Mộc Thanh Thánh Long.
Thần Mộc Thanh Thánh Long thanh mang rực rỡ, từ sau khi phục dụng Ngân Sam Thánh Lộ, lông vũ nó ngày càng thêm phần hoa lệ, đôi mắt dọc lại càng linh động thâm thúy.
Ngay khi nó xuất hiện trong mảnh diệp lâm này, ánh mắt nó đảo qua một vòng nhìn từng chiếc lá rụng, tựa như một vị Thánh Linh sáng thế trao sinh mệnh chấn chính cho những chiếc lá này vậy.
Rất nhanh đã có thể nhìn thấy những chiếc cây cao lớn kia đứng lên như sống lại.
Bọn chúng dãy dụa thân hình khổng lồ như thân người.
Rồi bọn chúng lại tiếp tục lay động nhánh cây dài nhỏ, linh hoạt như là tay người.
Những bộ rễ từ trong thổ nhưỡng đột ngột trồi lên đứng trên mặt đất, hóa thành những bàn chân khổng lồ, từng bước từng bước đạp lên đám long thú kia!
Thụ tinh!
Thần Mộc Thanh Thánh Long vậy mà lại có thể đem toàn bộ cây cối trong rừng già này hóa thành Thụ tinh thủ vệ, bọn chúng vung lên cánh tay, một đòn đánh bay đám long thú kia ra ngoài, quật cho chúng cả người toàn là máu.
Địa Huyệt Long vốn là Long thú do hai huynh đệ đầu trọc triệu hoán ra, vốn là tay thiện nghệ chuyên chủ đào đất độn địa, kết quả lại bị đám Thụ tinh thủ vệ tức giận túm ra từ trong thổ nhưỡng, rồi bị đám Thụ tinh khổng lồ khỏe không gì bì được vỗ qua vỗ lại như quả bóng.
Đám Long thú khác cũng hoảng hốt không thôi, nhao nhao muốn bỏ chạy, nhưng rất nhanh lại bị đám Thụ tinh thủ vệ này quấn chặt lấy, hoàn toàn không thể nhúc nhích động đậy.
Nhánh cây mềm dẻo như sắt, hung hăng quật vào da thịt đám Long thú, mười mấy đầu Thụ tinh thủ vệ cao lớn mạnh mẽ đánh cho đám Long thú bọn chúng triệu hoán ra thương tích đầy mình, da tróc thịt bong, máu thịt be bét!
Mấy tên ác đồ gian thương kia mặt mũi tái nhợt, run rẩy lẩy bẩy, bọn họ tốt xấu gì cũng có mười mấy hai mươi người vây đánh hội đồng, mỗi một kẻ đều có thể triệu hoán ra ít nhất một con rồng, mà con đầu đàn kia lại càng là đạt tới Long Tướng cấp...
Thế nhưng trước mặt Lôi Thương Bạo Long và Thần Mộc Thanh Thánh Long của đối phương, lại chẳng khác gì đám tiểu tử bị người lớn cầm thước dạy dỗ, căn bản không có sức đánh trả, chạy toán loạn như đám nhóc con.
“Mưu tài hại mệnh, trên tay các ngươi cũng dính không ít máu người vô tội a, ta tiễn các ngươi cùng lên đường, hy vọng trên đường xuống hoàng tuyền các ngươi có thể tỉnh ngộ một chút, có đầu óc thì kiếp sau buôn bán đứng đắn sạch sẽ một chút.” Chúc Minh Lãng nói với đám ác đồ.
Đối với bọn chúng không thể nương tay một chút nào, Chúc Minh Lãng biết đám người này đều là loại cặn bã, hạ xuống sát lệnh, rất nhanh Đại Hắc Nha và Tiểu Thanh Trác liền bật chế độ đồ sát, bắt đầu đồ long diệt người …
Những tên tiểu thương ác đồ kia phát hiện thực lực cách biệt quá xa, liền sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng chưa được nửa đường đều bị Thụ tinh thủ vệ chặn lại ép trở về, rất nhanh có kẻ đã bị những Thụ tinh cường đại không gì sánh bằng này xé tan xác, phanh thây.
Thi thể bọn hắn bị Thụ tinh thủ vệ giẫm đạp xuống đất, kể cả thi thể của những Long thú kia cũng bị rễ cây cuốn xuống lòng đất, đoán chừng chẳng bao lâu sau sẽ trở thành phân bón phì nhiêu, bị những chiếc lá cây kia hấp thụ!
“Tha … tha mạng a! !” Hai huynh đệ đầu trọc sợ hãi, nước mắt nước mũi tùm lum, dập đầu xin tha.
Thần phàm lực mà Nam Linh Sa thi triển cũng không tính là hoa lệ lắm, hai người bọn họ đoán chừng thực lực của đối phương là Thần phàm giả cấp Tướng, cho nên mới triệu tập nhiều huynh đệ như vậy, một mực nhất định phải cướp được mảnh nhỏ tinh thể Thiên Tinh về, lại càng muốn bắt sống nữ nhân đáng hận này lại.
Bọn chúng nào biết được, tên Mục Long Sư bên người nữ tử này lại cường đại thái quá đến như vậy, triệu hoán ra hai con rồng trực tiếp quét sạch toàn trường!
Ngữ khí như nhau, nhưng bọn họ giờ đây đã không còn cơ hội nữa.
Hai đầu Thụ tinh thủ vệ đứng phía sau bọn họ, trong đó có một tên đang dùng rễ cây giảo sát bóp chết tên đệ đệ đầu trọc triệu hoán Địa Huyệt Long kia, bọn chúng giống như những tên đồ tể, sững sừng đứng phía sau hai tên nhân loại ác độc này.
"Băng! ! ! !"
"Băng! ! ! !"
Giơ chiếc rễ bàn chân lên, rồi đạp xuống như giẫm đạp hai con giòi bọ, Thụ tinh thủ vệ trực tiếp đạp hai huynh đệ này vào trong thổ nhưỡng, dẫm đến bẹp dí, xương cốt tan nát, hoàn toàn biến dạng!
“Tha cho chúng ta, xin tha cho chúng ta, chúng ta sẽ đem mọi thứ đáng giá trên người giao ra hết.” Hán tử bán hồn châu kia gào khóc nói, hắn hiện tại vô cùng hối hận, hối hận tại sao bản thân lại tham lam viên Linh Diệp hồn châu kia, bán thì bán đi, kết quả lại phải dùng mạng bồi vào.
Rất nhanh liền có mấy kẻ cũng làm theo hán tử bán hồn châu, đem mọi thứ quý giá giao ra đổi mạng.
Chỉ là, Chúc Minh Lãng cũng không có hảo tâm như vậy, đồ đạc, hắn toàn bộ đều phải lấy, còn mạng, một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát.
Để đám cặn bã này sống trên đời thêm một ngày, đồng nghĩa với việc lại có thêm một người vô tội trong tương lai phải chết.
“Giết hết đi.” Chúc Minh Lãng lạnh lùng nói.
Thụ tinh thủ vệ bắt đầu tàn sát khắp bốn phía, Lôi Thương Bạo Long lại dùng hắc lôi điện trảo xé Huyết Liêm Long Tướng cấp thành đôi, Chúc Minh Lãng dứt khoát tiến hành thải hồn nhưỡng châu ngay trong quá trình chiến đấu…
Chỉ tiếc, mấy tên Mục Long Sư cùng đám Long thú này thật chẳng ra gì, hồn châu ngưng kết phẩm chất quá tệ hại, những cũng không sao, thu thập đóng gói đem đi bán chắc cũng thu được mấy trăm viên kim sa.
Đương nhiên, trên người mấy tên ác đồ này quả thực cũng có không ít đồ đáng giá, dù sao cả ngày bọn chúng cũng có không ít đơn hàng sinh ý.
Lúc đầu tài sản trong tay Chúc Minh Lãng vốn còn có chút nghèo nàn, ban ngày tốn không ít tiền mua sắm vật tư, kết quả chiến đấu một trận, không những thu lại được toàn bộ tiền bạc bỏ ra mua sắm lúc đầu tại Tội Ác Chi Thành, mà còn lấy được toàn bộ bảo bối của bọn chúng …
Không tốn một phân tiền lại kiếm được vố lớn!
Chỉ riêng hồn châu của Thi Bá Long đã có thể bán được hơn 1000 kim sa!
Còn may mà có những Thụ tinh thủ vệ kia hỗ trợ, rất nhanh bọn chúng đều đem toàn bộ bảo vật từ trong thổ nhưỡng dâng lên, cũng không khiến Chúc Minh Lãng tốn sức vơ vét tìm kiếm.
Đem những thứ đáng giá giao cho Càn khôn pháp thuật của Tiểu Bạch Khởi bảo đảm, một đống bừa bộn cũng giao cho đám Thụ Tinh thủ vệ thuận tiện đi dọn dẹp thu thập một phen, dù sao cũng có nhiều thánh lộ để bồi bổ pháp lực cho Thần Mộc Thanh Thánh Long như vậy, không sợ thiếu chút thời gian này …
“Hừ, ác đồ xảo trá, lại vì một chút tiền tài mà làm hại nhiều tính mạng như vậy!” Dưới ánh trăng, mấy đạo thân ảnh cao ngạo chẳng biết xuất hiện từ lúc nào trên núi nhỏ phía trước.
Mấy người kia mặc trường bào, đầu búi tóc, ánh trắng chiếu rọi lên thân thể chính khí lăng thiên, cũng chiếu sáng trường kiếm sáng loáng trong tay bọn họ!
Cầm kiếm ….
Mà lại còn là mấy người đều cầm kiếm!
Mặc dù đại đa số tướng sĩ phổ thông trên chiến trường đều cầm đao cầm kiếm chém giết, nhưng mấy người này không hề giống với người cầm kiếm luyện võ phổ thông, có thể cảm thấy một cỗ khí chất như tu sĩ thoát ly phàm tục trên người bọn họ!
"Đệ tử Diêu Sơn Kiếm Tông?" Chúc Minh Lãng đã quá quen thuộc đối với cách ăn mặc của mấy người này.
“Này, cách ăn mặc của bọn họ rất giống với nữ nhân đạp không bay lơ lửng trước đó trên tường Tổ Long thánh đấy” Phương Niệm Niệm thầm nói.
Nam Linh Sa đứng một bên, ngắm nhìn mấy vị Thần Phàm giả này, trong mắt có mấy phần hiếu kỳ.
Dù sao trên Ly Xuyên đại địa, Thần Phàm giả phi thường hi hữu ít ỏi, nhưng ở trên Cực Đình đại lục này, giống như Thần Phàm giả cũng không tính là hiếm thấy, các đại thành trì, thành bang, quốc đô đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn.
"Các vị sư đệ. . ." Chúc Minh Lãng còn không kịp nói mấy chữ, lại bị đối phương cắt ngang.
“Đúng là đám bại hoại của nhân loại, khuyên ngươi thúc thủ chịu trói, chúng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho đám ác đồ từ trong Tội Ác Chi Thành đi ra làm hại nhân gian như các ngươi đâu!" Lúc này, nam tử cột tóc kếch xù kia cao giọng nói.