Trên hồ sông, tại một tòa đại quan đình nguy nga lộng lẫy, hai bên sườn được che phủ bởi hai dải lụa trắng mỏng mảnh, bên trong được lót thảm, một nhóm thị nữ đoan chính đứng ở đó, dáng người cao gầy mê người...
Những người mà các nàng đang phục vụ chính là bốn thanh niên, trong đó có Hạo Thiếu Thông.
Hắn mặc trường sam đen làm từ tơ lụa, tóc đen, đôi mắt đen nhánh đang lạnh lùng nhìn chòng chọc về phía Chúc Minh Lãng và hắc sắc bạo long.
"Hừ, chỉ là một vòng sơ tuyển thôi mà cũng phải tốn sức đến vậy, rõ ràng hắn chỉ là một phế vật, ngày đó ta đã tiễn Chúc Đồng vào trong quan tài, giờ sẽ lại cho hắn yên nghỉ cùng với Chúc Đồng luôn!" Hạo Thiếu Thông nhìn tình hình trên chiến trường, nói với vẻ khinh thường.
"Bọn ta không muốn ngươi đi chịu đòn nhận tội, ngươi lại khăng khăng đòi đi cho bằng được. Nếu chúng ta lỡ tay giết chết một gia nô, gia nhân bên kia phải lập tức tới bồi tội với ta, còn lo sợ tên gia nô đó đã chọc giận ta!" Triệu Hi nói.
"Thật chẳng hiểu phụ thân, nào là ta mà không đi thì Chúc Thiên Quan sẽ lấy mạng ta, nào là ông ấy biết tính cách của Chúc Thiên Quan." Hạo Thiếu Thông nổi nóng nói.
Cục u lồi do bị đập trên đầu hắn đến bây giờ vẫn chưa xẹp xuống, cái trán đang yên đang lành mà giờ cứ trông như Nam Cực Tiên Ông, sưng to một cục lên trên đầu như mọc một viên thọ đào.
Mỗi lần nghĩ đến khuất nhục ở linh đường vào hôm ấy, Hạo Thiếu Thông ước gì có thể nhảy vào chiến trường cổ đồng, làm thịt cả Chúc Minh Lãng lẫn long thú của hắn ngay lập tức!
"Xem ra vòng này hắn qua rồi, vòng kế tiếp chúng ta tìm mấy tên hữu dụng một chút, để xem có thể một mẻ giết luôn cả lũ rồng của hắn không." Triệu Hi âm lãnh nói.
"Chỉ giết rồng hắn thôi sao??" Lúc này, một thanh niên mặc cẩm bào của hoàng tộc cười lên.
"Cái này.... Hoàng huynh à, Chúc Đồng và Chúc Minh Lãng không phải những kẻ cùng một thứ bậc đâu. Chúc Minh Lãng là người trong nội đình Chúc môn, hơn nữa còn là con trai độc nhất của Chúc Thiên Quan, lại là đệ tử quan môn của Chúc Tuyết Ngân, có thái công là kiếm tôn của Diêu Sơn Kiếm Tông. Nếu hắn mà chết, ngay cả đến trưởng bối của chúng ta cũng chưa chắc chịu được lửa giận của đám người này đâu." Triệu Hi nói một cách càn quấy.
"Hắn muốn giết ta thì ta giết hắn trước." Hạo Thiếu Thông thì không hề sợ hãi, nói thẳng thừng.
"Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, Hạo Thiếu Thông, lúc ở linh đường, hắn thật sự nói nhất định sẽ lấy mạng ngươi trong cuộc thi này sao?" Nam tử mặc cẩm bào hoàng tộc cười hỏi.
"Lúc đó Triệu phu nhân cũng có mặt, ngươi cứ đi hỏi Triệu Hi là biết, Chúc Minh Lãng này thật sự quá mức kiêu ngạo, trước đây kẻ này trở về từ Diêu Sơn Kiếm Tông, không hề đặt đệ tử của bất cứ thế lực nào vào mắt. Bây giờ toàn bộ Hoàng Đô ai mà không biết một thân kiếm tu của hắn đã phế, vậy mà vẫn không chịu vẫy đuôi làm chó! Ta rất muốn xem hắn sẽ giết ta thế nào, nếu chỉ dựa vào một đầu bạo long ngay cả Chủ Cấp cũng không đạt được này, quả là nực cười!" Hạo Thiếu Thông nói.
"Theo ta thấy, hắn hẳn là sẽ không trụ nổi qua vòng thứ hai."
"Ừ, vòng thứ hai sẽ giết chết hắn, giết sạch mọi long thú hắn triệu hoán ra. Còn vọng tưởng dựa vào thân phận Mục Long sư để quật khởi sao, chúng ta trực tiếp bóp chết hắn!"
"Trong vòng thứ hai có người của nhóm Hoàng thiếu chúng ta không, tốt nhất là chọn đám người này đi làm, hiểu ý ta chứ?" Nam tử mặc cẩm bào hoàng tộc nói.
"Ý của Hoàng thiếu chủ, bọn ta đương nhiên hiểu..."
. . .
Trong chiến trường cổ đồng, Lôi Thương Bạo Long và Cương Cức Thương Long lại lần nữa giao phong va chạm.
Nhìn vào long uy, có thể thấy được Cương Cức Thương Long đang dần dần kiệt sức.
Lôi Thương Bạo Long thì lại càng đánh càng hăng, máu Cổ Long chảy ra càng nhiều, huyết diễm chiến ý trên thân ngày càng dày đặc.
Vết thương trên thân Cương Cức Thương Long cũng đang không ngừng trở nên nghiêm trọng, liên tục rách toác ra, mỗi một lần có thêm một vết thương, thực lực của nó sẽ bị cắt giảm đi mấy phần.
"Chết tiệt, chết tiệt, còn thiếu một bước nữa thôi!" Phó Cân Quắc không thể nào nuốt trôi cục tức này.
Trên thực tế, Cương Cức Thương Long của nàng đang ở ngay trong tiến giai kỳ, trong quá trình tiến giai này, từng lớp cương bì và cức lân trên thân sẽ bị tróc ra, Cương Cức Thương Long tạm thời không thể thi triển Thương Long huyền thuật.
Nếu Thương Long huyền thuật của nó giáng lâm, đầu bạo long này tuyệt đối không cách nào chống đỡ nổi, chỉ qua mấy lần va chạm là bạo long sẽ trực tiếp bị nghiền áp, nào còn có những chuyện này.
Kết quả là, Thương Long của nàng sắp bước vào Chủ Cấp, vậy mà ngay cả một long thú có tu vi thượng vị Long Tướng cũng địch không lại nổi, nhục nhã vô cùng!
"Úc!!!!!!"
Từ đầu đến cuối, lôi lân trên người Lôi Thương Bạo Long luôn giữ trạng thái sung túc năng lượng, lôi điện sản sinh liên tục trông như roi điện khổng lồ, mạnh mẽ quất vào người Cương Cức Thương Long.
Lôi lân của Đại Hắc Nha được hấp thu từ hồn châu của Lôi Côn Thương Long, chỉ cần tập hợp đủ năng lượng để kích hoạt những lôi lân này, uy lực của chúng sẽ không kém hơn lực lượng long thú Chủ Cấp.
Thế nên thế lôi điện rất hung mãnh, da thịt Cương Cức Thương Long vốn đã thối rữa vô cùng, sao có thể ngăn cản được thế công dồn dập ập tới này!
Sau cùng, nữ đệ tử Phó Cân Quắc của Thương Long điện giữ lại môt tia lý trí, nàng không thể nhìn Cương Cức Thương Long tiếp tục khổ chiến nữa, mở đồ ấn ra, thu Cương Cức Thương Long đang thương tích đầy mình vào trong Linh Vực.
"Ngươi thắng, nhưng rồng của ngươi bị thương nặng hơn cả rồng của ta!" Phó Cân Quắc nhận thua nhưng vẫn không phục.
Phó Cân Quắc nói không sai, vết thương trên người Đại Hắc Nha nghiêm trọng hơn, da thịt của nó chẳng có mấy miếng là hoàn chỉnh, thuần túy chỉ nhờ vào chiến ý thiên sinh cường đại của Liệt Dũng huyết mạch để chống đỡ, trong trạng thái này, sinh mệnh lực của Đại Hắc Nha sẽ dồi dào hơn những long thú khác gấp mấy lần.
Dù vết thương có nghiêm trọng cách mấy, thì khi Liệt Dũng huyết mạch hoàn toàn sôi trào, đó chẳng qua cũng chẳng hơn gì một vết cắn cỏn con.
Nói tóm lại, tình trạng thân thể của ta chưa chắc bằng ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn ngã xuống trước ta!
Lược Thực giả, vốn chính là như vậy.
Ngã xuống đồng nghĩa với chết!
"Hắc Nha, trở lại." Bản thân Chúc Minh Lãng cũng rất đau lòng, đường đường một đại hắc long ngầu biết bao nhiêu, giờ lại biến thành một con rồng đen cả người toàn là máu, nếu đối phương đã nhận thua, thì không cần tiếp tục đấu nữa.
Đại Hắc Nha thở hồng hộc, long tức phun ra ngoài cũng mang huyết diễm hồng sắc, đôi mắt nó quét qua chiến trường, phát hiện trong chiến trường vẫn còn rất nhiều long thú.
Dường như nó đã nhớ ra lời dặn của Chúc Minh Lãng rằng đề huấn luyện hôm nay là thanh trừ hết mọi long thú trong chiến trường ra ngoài.
Không đợi Chúc Minh Lãng mở đồ ấn triệu hồi ra, Lôi Thương Bạo Long đã hùng hổ lao về phía mục tiêu kế tiếp, là một đầu Cổ Long có hai cái đuôi nhọn hoắc như trường tiễn!