"Vì sao không ai nói cho ta biết..." Vân Trung Hà rốt cuộc cũng hỏi ra câu này.
Chứng kiến Chúc Minh Lãng xuất kiếm, hắn mới ý thức được kiếm pháp của hắn có ấu trĩ như thế nào.
Mỗi kiếm của hắn, đều khí thế hào hùng.
Mỗi chiêu thức của hắn, đều kinh đào hải lãng.
Trên núi Cửu Quân Mộ có nhiều đệ tử như thế, có đến cả trăm con long thú đạt đến Chủ cấp, nhưng đều bị Chúc Minh Lãng một kiếm cường hoành ngăn lại, cho đến bây giờ cũng không có ai có thể đứng cùng vị thế cao như vậy giống như Chúc Minh Lãng.
Thân làm đường chủ của Diêu Sơn Kiếm Tông, vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Phong cũng không hề thua kém Vân Trung Hà.
Trên thực tế sau khi chứng kiến một màn trước mắt, việc hắn muốn làm nhất chính là lập tức bay trở về Dao Sơn Kiếm Tông, sau đó lay tỉnh vị Kiếm Tôn lão thái tông, suốt cả ngày đều giả vờ ngủ kia, lớn tiếng chất vấn: vì sao chưa từng có người nào nói cho hắn biết, Kiếm Vẫn Trận chính là một loại kiếm pháp!
Đúng vậy, mặc dù thân là đường chủ, Ngô Phong cũng không hề biết chuyện này.
Ngay khi nhìn thấy Chúc Minh Lãng thi triển Kiếm Vẫn kiếm pháp, nội tâm hắn cũng chấn động cũng không thua kém Vân Trung Hà là bao.
"Hắn xuất ra được kiếm thứ năm và kiếm thứ sáu rồi!" Ngô Phong đau lòng nhức óc vẫn như cũ là bộ dáng đau lòng nhức óc, ánh mắt lại không muốn dời khỏi người Chúc Minh Lãng.
Lúc Chúc Minh Lãng phát huy đến kiếm thứ năm và kiếm thứ sáu, cả hai kiếm là cùng lúc xuất ra.
Là song tử kiếm!
Một lôi, một hỏa.
Lôi kiếm như cuồng lôi loạn vũ, đánh cho hai con rồng của Hoắc Thượng Quân đều phải liên tục thối lui.
Hỏa kiếm lại như ngọn núi lửa phun trào, cường hoành thiêu đám Mục Long Sư của Hoàng thiếu bang khổ đến mức không thể tả.
Kiếm thứ bảy, Chúc Minh lãng vung về phía Ôn Mộng Như.
Ôn Mộng Như đã cách hắn vô cùng gần rồi, vị đệ tử của Miểu Sơn Kiếm Tông này tu vi cũng thuộc hàng Quân cấp, thực lực của nàng hoàn toàn có thể vượt xa đám đệ tử ở dưới chân núi kia.
Nàng cũng là một trong số ít người có thể vượt qua sáu chiêu kiếm mà vẫn có thể gắng gượng tiếp cận được Chúc Minh Lãng.
Đương nhiên, sáu chiêu kiếm vừa nãy của Chúc Minh Lãng cũng không phải hoàn toàn do nàng chặn lại, mà do sáu chiêu kiếm này của Chúc Minh Lãng vốn hướng vào toàn bộ những người không chịu cút đi trên Núi Cửu Quân Mộ mà xuất ra, có đến gần trăm người, số lượng long thú lại càng nhiều hơn!
Ánh mắt Ôn Như Mộng sắc bén, kiếm pháp của nàng vừa nhanh vừa độc, đánh tan hết lượng khí tức vẫn còn sót lại trước mặt Chúc Minh Lãng, tấn công trực diện.
Chúc Minh Lãng thuận thế đánh ra kiếm thứ bảy, một kiếm này chứa đựng lực xuyên thấu đáng sợ vô cùng, hơn nữa tốc độ xuất kiếm nhanh như chớp!
"Bá!"
Ôn Mộng Như phản ứng rất nhanh, nàng nhìn ra góc độ ra chiêu của Chúc Minh Lãng.
Nàng lập tức giơ kiếm, dùng phần sống kiếm cứng rắn ngăn lại.
Sống kiếm không lệch một phân, chặn lại mũi kiếm của Chúc Minh Lãng, vẻ tái nhợt trên gò má của Ôn Như Mộng cuối cùng cũng nặn ra một tia tươi cười.
Nàng biết trong khoảnh khắc ban nãy lòng bàn tay của Chúc Minh Lãng đã bị nàng đả thương, nàng liền chuyển từ thế phòng thủ thành tấn công!
Nàng thuận thế xoay tròn một vòng, định tránh khỏi hậu chiêu do một kiếm Chúc Minh Lãng đánh ra, nhưng khi nàng vươn tay ra muốn sử dụng chiêu Nguyệt Hoa Trảm, toàn thân nàng đột nhiên kéo đến một trận hư thoát, giống như một vị vũ nữ hoa lệ đang trình diễn kỹ thuật nhảy điêu luyện bỗng nhiên bất tỉnh vậy...
Động tác chém tới của nàng mới được một nửa bỗng dưng bị đình chỉ lại.
Ôn Như Mộng đứng cũng không vững, có chút xụi lơ ngồi dưới đất, cánh tay căn bản không thể nhấc lên được.
Nàng nhìn thoáng qua cánh tay của mình, chỗ cánh tay không biết lúc nào lại xuất
hiện một lỗ thủng, máu từ đó không ngừng tuôn trào ra.
Đồng thời, Ôn Như Mộng nhìn thấy ở phía sau lưng nàng, trên bờ tường Mê thành phía xa, cũng có một lỗ thủng, cái lỗ thủng này, làm cho mấy nghìn người đang đứng trên Mê thành thấy thấp thỏm lo âu, có người sợ đến chạy tán loạn tứ phía!
Từ nơi này đến mê tường, khoảng cách phải tầm nửa tòa thành...
Ôn Mộng Như nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, không muốn buông ra.
Nhưng cánh tay của nàng đã bắt đầu mất đi cảm giác, nàng giương mắt lên, nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng đang đứng trước mắt, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, cũng mang vài phần khó tin!
Lần trước khi chân chính giao đấu với nhau, Chúc Minh Lãng chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại nàng.
Lúc này đây....
Xem như là chỉ dùng một kiếm thôi sao?
Rõ ràng tu vi không kém bao nhiêu, mặc dù Chúc Minh Lãng lúc này đã hoàn toàn đoạt lại tu vi thông qua Kiếm Linh Long, nhưng tu vi của hắn hẳn là vẫn chưa đạt được thượng vị cấp, vì sao chỉ dựa vào một người lại có thể nghiền ép quét ngang những người tu vi cùng cấp như vậy.
Lẽ nào đây chính là kiếm cảnh sao??
Đến cuối cùng không biết đã chênh lệch bao nhiêu cảnh giới!!!
Ôn Mộng Như nổi lên một trận khổ tâm, kết quả chính mình cũng không thể làm rõ điểm này.
Đây là kiếm thứ bảy.
Mục tiêu công kích chỉ có một người, Ôn Như Mộng.
Chỉ là trên cánh tay của Ôn Như Mộng còn có vết thương, khiến nàng khó có thể huy kiếm lên lần nữa.
Nàng ý thức được khoảng cách của nàng và Chúc Minh Lãng đã quá gần.
Nếu bảo trì khoảng cách, còn có thể chu toàn thối lui.
Gần nguời cầm kiếm như vậy, nếu như phát huy toàn lực như vậy thắng bại lập tức rõ ràng.
. . .
Lúc này Chúc Minh Lãng đã thi triển ra kiếm thứ bảy của Kiếm Vẫn kiếm pháp, Nam Linh Sa thấy hắn rất nghiêm túc.
Mỗi một chiêu của hắn đều là kinh tâm động phách, mỗi một kiếm lại làm người khác khắc sâu trong ký ức.
"Có chút không quen tay, hiện tại chỉ thi triển được tầng thứ bảy" Chúc Minh Lãng hít một hơi, thoáng điều tức một phen.
Chỉ là lúc hắn thu kiếm điều tức thì trên sườn Lăng mộ sơn, đám Mục Long Sư cùng Thần Phàm giả đã sớm ngã la liệt, bọn họ giống như người chết ngồi phịch xuống đống bùn đất đen, mãi không nhúc nhích nổi.
Bất quá trên người bọn họ cũng không có vết thương chí mạng nào, sáu nhát kiếm trước của Chúc Minh Lãng đều là chiêu kiếm có tác dụng thanh tẩy, chủ yếu là làm cho mọi người biết khó mà lui, cũng không tiến hành giết chóc.
Một hồi càn quét, làm cho đám người trên Núi Cửu Quân Mộ rốt cuộc cũng ý thức được khoảng cách chênh lệch thực lực lớn như thế nào, hộp gấm có hấp dẫn đến mấy, bọn họ cũng đánh mất ý chí tranh đoạt, dù sao toàn mạng vẫn là quan trọng nhất.
Đương nhiên cái cảm giác thất bại này mới là thứ khiến bọn họ đau đớn nhất.
Tất cả những người còn thân phận đệ tử, đều còn trẻ tuổi.
Vì sao chỉ một mình hắn lại có thể đánh bại nhiều người như vậy.
Đều là người tu hành, Chúc Minh Lãng tựa như mãnh tướng trên chiến trường, tất cả mọi người chỉ là binh tốt nhỏ bé, tư vị bị người khác lấy một địch mười này sẽ mãi lan tràn trong lòng mọi người, cũng hung hăng tàn phá ý chí kiên định, cố chấp tu luyện của bọn họ!
"Ta lựa chọn từ bỏ, còn các vị?" Lúc này các, tên Tiểu Mộc tôn đã gặp Chúc Minh Lãng là người lên tiếng sớm nhất tại cổ thành.
Lúc đó bọn họ vẫn cùng hai đệ tử Võ Tông tranh đoạt khế ước Nhuận Vũ Thành.
Sau khi thấy được sự cường đại của Băng Thần Bạch Long, bọn họ lập tức xoay người đào tẩu, xem như là trốn khỏi một kiếp.
Mà lần này nhân lúc hỗn loạn mà chạy lên Núi Cửu Quân Mộ, ban đầu cũng muốn tìm chút vận may.
Nhìn thấy cả đám người đều chạy đến núi Lăng mộ, bọn họ còn tưởng có bảo bối gì mới xuất thế chứ, đơn thuần chỉ có tâm tư hiếu kỳ mới chạy lên xem thử.
Nhiều người như vậy, nhiều rồng như vậy, bọn họ cũng thấy không có gì phải sợ cả.
Nào biết được sẽ xảy ra một màn như vậy.
Lần trước bỏ chạy trong lòng còn cảm thấy có chút không cam tâm.
Lần bỏ chạy này lại như trút được gánh nặng, thậm chí bởi vì chạy lên núi chậm, khoảng cách xa hơn nhiều, nên vết thương của bọn họ còn lâu mới nặng bằng những người ở chỗ sườn núi cao, coi như vẫn còn chút may mắn nhỏ.
Thế nhưng, lỡ như ánh mắt của Chúc Minh Lãng có thể nhìn thấy nơi họ đang đứng, bọn họ một khắc cũng không muốn đợi!
Rất nhiều người đều không cam tâm.
Nhưng ngoại trừ cảm thấy không cam tâm thì còn có thể làm thế nào nữa.
Đây đã không phải là chiến trường mà các nhân vật nhỏ bé như bọn hắn có thể ở lại.
Huống hồ người đứng đầu Miểu Sơn Kiếm Tông, Ôn Mộng Như, tu vi cũng thuộc Quân cấp, không phải cũng thất bại sao??