Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 198: Quân cấp vây công

Chương 198: Quân cấp vây công




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: BK

Duyệt : Long Hoàng

“Thực lực dưới Quân cấp? Thôi đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

“Ra ngoài lăn lộn thêm vài vòng nữa, khéo có khi lại nhặt được thêm vài hộp gấm bị bỏ sót ấy chứ.”

“Vị này huynh đài, ngươi không đi sao, hay là ngươi thật ra một cường giả Quân cấp đang che giấu thực lực?”

“Chân ta tê quá, đứng tạm một lát.”

“Nga.”

“Có ai không, ta bị đống đá này đè lên, không ra được. . . . .” Một thanh âm suy yếu truyền ra từ một vết nứt trên mặt đất.

……

Gác cao, thành lâu.

Nơi đây được trang trí xa hoa lộng lẫy, một nam tử thân mặc long bào màu lam ngồi trong đó, gương mặt để chùm râu dê lộ ra vài phần tối tăm.

An Cảnh Sơn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nhân vật đang tỏa sáng rực rỡ tại Cửu Mộ Sơn hôm nay, Chúc Minh Lãng. Đôi mắt hắn trần ngập sự oán độc, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Chúc Minh Lãng đến nơi vậy!

Vốn tưởng rằng hiện tại Chúc Minh Lãng chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, chỉ cần đám người Triệu Doãn Các bọn họ ra mặt động thủ là được rồi. Mà bản thân Triệu Doãn vốn dĩ đã có ân oán với Chúc Minh Lãng, mấy chuyện này sẽ không có ai nghi ngờ đến hắn cả. Ai biết được, Chúc Minh Lãng sau khi trở thành Mục Long Sư, vậy mà lại nhặt được vật có một không hai trên đời như Kiếm Linh Long.

Kiếm sư cần tu vi.

Nếu không có tu vi, dù có kiếm pháp cao thâm đến đâu, cảnh giới siêu phàm thế nào, thành tựu lớn nhất cũng không thể vượt qua cực hạn của loài người.

Nhưng Kiếm Linh Long tồn tại, khiến Chúc Minh Lãng có tu vi kiếm tu, cho dù hiện tại Chúc Minh Lãng không thể tu luyện kiếm, nhưng chỉ cần lấy kinh nghiệm trước kia hắn đã từng tu luyện đến đăng phong tạo cực, Chúc Minh Lãng đã đủ để phát huy ra uy lực đáng sợ của Kiếm Linh Long!

Huống chi, Kiếm Linh Long còn có tu vi đạt quân cấp.

“Kiếm Linh Long, vốn đã là vật hiếm có trên đời này, Chúc Minh Lãng có thể nói là lần này nhân họa đắc phúc. . . . .” Hoàng phi khẽ mỉm cười, nói.

“Đúng vậy, bản thân Mục Long Sư trời sinh yếu nhược, nếu như không có rồng ở cạnh bảo hộ, vậy sức chiến đấu cũng như tự bảo vệ của bản thân đều kém xa Thần Phàm Giả. Kiếm Linh Long này hình như có thể dung hợp với chủ nhân, khiến Chúc Minh Lãng trở nên cường đại hơn một số thần phầm giả cùng cấp bậc!” Một người hầu gia nói.

“An vương thấy thế nào?” Hoàng phi hỏi.

An Cảnh Sơn mặt lộ vẻ kinh ngạc, cảm thán cùng khen ngợi, hắn nói: “Theo ta thấy, chiêu kiếm linh phụ thể này, có lẽ không phải lúc nào cũng làm được đến. . . . Chúc Minh Lãng dù sao vẫn chỉ là một vị Mục Long Sư. . . . . Tuy vậy, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt bày ra chiêu này thôi cũng đủ vượt qua tất cả mọi thứ rồi.”

Ngay khi mọi người đang nói chuyện, một tiếng cười hùng hậu bỗng phát ra từ chỗ cầu thang.

Người này cười đến sảng khoái, mang theo vài phần bừa bãi, lại có chút cảm giác cố ý đến đây chỉ để cười vài tiếng.

Người vừa cười vừa đi tới chính là Chúc Thiên Quan.

Sau khi an bài xong mọi chuyện, Chúc Thiên Quan mới có thời gian rảnh đến đây xem chiến.

Vừa mới đến, Chúc Thiên Quan đã thấy cảnh tượng làm hắn vô cùng vui vẻ.

Hôm trước trong Chú Kiếm Điện bỗng nhiên biến mất mấy trăm thanh kiếm tốt, Chúc Thiên Quan thực ra vẫn luôn nghi hoặc trong lòng: Chúc Minh Lãng làm sao có thể không tiếng động nào mà cuỗm sạch được toàn bộ kiếm trong đó được vậy? Mà tiểu tử này cần nhiều như vậy để làm gì chứ?

Hiện tại, cuối cùng hắn cũng hiểu.

Hóa ra bên người Chúc Minh Lãng có một loại Rồng kỳ dị như vậy.

Hơn nữa Kiếm Linh Long tồn tại, có thể khiến một thân kiếm tu của Chúc Minh Lãng đã từng không người sánh kịp trở lại, nay hắn cũng không đến mức vì chuyển sang tu luyện Mục Long Sư mà phải hoàn toàn lãng phí từ bỏ tu vi kiếm tu của mình.

Thậm chí, sau này, Chúc Minh Lãng cũng có thể nhờ vào Kiếm Linh Long vượt qua được cảnh giới mà khi làm Thân Phàm Giả cũng khó có thể chạm tới.

Chúc Thiên Quan vừa đến, đã gặp một màn xuất sắc như vậy.

Người ta hay nói, đến sớm, không bằng đến đúng thời điểm, quả không sai.

Các thế lực lớn đều ở cản tay Chúc Môn, cũng đều muốn lợi dụng Đại Hội lần này để áp chế việc Chúc Môn muốn khuếch trương thế lực ra ngoài cánh cửa Hoàng Đô. Bởi vậy, bọn họ liền nghĩ ra cách, để quyển trục có Ly Xuyên đại địa cũng nằm trong Đại Hội ngày hôm nay. . .

Tưởng rằng Chúc Môn người đơn lực bạc. Lại không biết, Chúc Minh Lãng một người, liền có thể nghiền ép đại đa số thế lực ở đây!

Các thế lực lớn lần này, có thể nói là, vừa mất phu nhân, vừa thiệt quân!

“Hay cho một màn chuyển tử thành sinh trong nghịch cảnh, không hổ là con trai của Chúc Thiên Quan ta. Khi còn là Thần Phàm Giả liền đã làm lóa mắt bao người, nay đổi nghề sang là, Mục Long Sư, vẫn có thể trở nên quang mang vạn trượng, người người phải ngước nhìn!” Từ lúc xuất hiện, Chúc Thiên Quan vẫn luôn vui vẻ cười không ngừng.

Lúc này, cũng có không ít người bắt đầu phụ họa theo.

Chúc Thiên Quan cố ý liếc mắt nhìn An Cảnh Sơn một cái, phát hiện lão cáo già này cũng chưa lộ ra chút giấu vết nào.

An Cảnh Sơn là An Vương, là đệ đệ khác họ của hoàng vương, đã từng có cống hiến lớn lao với Cực Đình hoàng triều.

Chúc Thiên Quan hiện tại đã biết rõ ràng địch nhân của chính mình là ai, chỉ là không thể ngờ rằng đó lại là An Vương, một nhân vật tầm cỡ trong Cực Đình hoàng triều.

Khó trách đám trưởng lão của các đại thế lực lại dám càn rỡ như vậy, thậm chí cố ý đem khế thư Ly Xuyên đại địa đặt trong Cơ Quan thành……

Nhưng Chúc môn cũng không phải dễ chọc.

Thế công của địch nhân tuy đáng sợ, cũng không tạo thành thương tổn quá rõ ràng, nhưng đó lại là do Chúc Minh Lãng quá mạnh mẽ, không phải do địch nhân nương tay hay gì cả.

Bọn họ đã dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Chúc Môn!

Chúc Thiên Quan tự nhiên sẽ trao trả gấp bội!

“Hiện tại chỉ còn lại những đệ tử thực lực cấp Quân, không biết liệu bọn họ liên thủ có thể bắt lấy Chúc Minh Lãng không nữa.” Vị hầu gia kia mở miệng nói.

“Khó nói, dù sao Kiếm Cảnh của Chúc Minh Lãng cũng đã tiếp cận với Tuyết Ngân.” Hoàng phi hiển nhiên càng xem trọng Chúc Minh Lãng.

“Bồ Hàn Dung còn chưa ra tay, thực lực của hắn cũng không thua kém với Hoắc thượng quân.”

“Hà Thanh Thiển thực lực cũng không thể khinh thường, nàng này chính là người mà ta vẫn luôn muốn thu vào môn hạ.” Vị kia hầu gia nói.

“Triệu Thần làm sao vẫn còn đứng đó nhìn vậy? Chẳng lẽ nãy hắn thấy được kết cục mà ca ca Triệu Ngọ của hắn gặp phải, nên sợ hãi rồi?”

……

Cửu quân mộ, lăng mộ trên núi, những người còn muốn tiếp tục cạnh tranh, đã không còn nhiều.

Những người thực lực chưa đạt tới Quân cấp, đều tự giác rời khỏi chiến trường, hộp gấm mê người một cái cũng không dám lấy, dù sao những tên thạch tướng quân này cũng có khả năng công kích.

Chúc Minh Lãng nhìn một vòng, thấy vẫn còn người đứng trên núi, số lượng cũng không phải là ít.

Điều này khiến hắn thực ngoài ý muốn, không ngờ tới đệ tử của mấy đại thế lực kia, lại có nhiều người đạt tới quân cấp như vậy. Hắn còn chưa tính đến những kẻ được gọi là tuyệt thế thiên kiêu trong các đại thế lực, bọn họ đều là những người có chút khinh thường mấy việc tranh đấu linh tinh tại hoàng đô, chỉ một lòng muốn vấn đạo, nên hôm nay không xuất hiện ở đây.

“Thực làm người đau đầu, Bồ Hàn Dung ta không thích chiến đấu kiểu lấy nhiều đánh ít như vậy. Nhưng ca ca nhà ta cũng đã dặn đi dặn lại mấy trăm lần, ép ta phải lấy bằng được khế thư của Ly Xuyên đại địa, nếu ngươi chịu đưa ta cái này, ta có thể lập tức rời khỏi.” Bồ Hàn Dung đi tới, cười nói.

“Ca ca nhà ngươi là ai?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Bồ Thế Minh, người đứng đầu Bồ Tộc, Đường Chủ của Tử Tông, trật tự giả tại Ly Xuyên đại địa.” Bồ Hàn Dung nói.

“Nếu đã là trật tự giả, hắn vì sao còn phải nhớ thương Ly Xuyên đại địa?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Ta cũng không biết.” Bồ Hàn Dung nói.

“Thực ra ta cũng là người thực thông tình đạt lý……” Chúc Minh Lãng nói với Bồ Hàn Dung, “Tỷ như vào lúc ta nói không tự tin, vậy chắc chắn là mọi việc đều có thương lượng, nhưng không khéo chính là, hôm nay ta thực tự tin.”

“Cho nên không thể thương lượng?” Bồ Hàn Dung nói.

“Ngươi muốn ngăn cản, hiện tại đi còn kịp, bằng không, mấy hộp gấm các ngươi thật vất vả gom lại, hiện tại sẽ đều là của ta.” Chúc Minh Lãng mặt cười rạng rỡ.

Bồ Hàn Dung mặt tối sầm

Khó trách Diệp Quảng lại nói, đời này hắn chưa gặp người nào thiếu ăn đòn như vậy.

Gia hỏa này xác thật cuồng vọng tự đại đến thái quá!

“Bồ Hàn Dung, bây giờ không phải lúc nói với hắn mấy chuyện đó. Hắn chính là một tên hỗn đản không coi ai ra gì, chúng ta cùng nhau đối phó hắn, hắn chắc chắn chống đỡ không được!” Lúc này người hoàng tộc, Triệu Thần mở miệng nói.

Cốt Long bên người Triệu Thần đến bây giờ vẫn chưa xuất thr. Cốt Long được triệu hoán ra tựa như đang muốn đợi cao thủ quân cấp của các thế lực lớn tụ lại đây, nhưng các cao thủ chưa đến, một kiếm của Chúc Minh Lãng đã tiến đến phá vỡ ngực Triệu Ngọ ngay trước mặt hắn.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch