Chương 209: Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài
Dịch giả: Quăn Quăn
Edit: BK
Duyệt: Long Hoàng
Quả nhiên Tần Dương là người làm việc rất đáng tin cậy.
Ngày thứ ba, Tần Dương liền nói cho Chúc Minh Lãng, mọi chuyện đã giải quyết xong.
Có một thành viên Hoàng tộc không nguyện ý lộ ra tính danh, nàng nguyện ý lấy cơ hội tu hành tại Vân Long Quốc đổi lấy khế sách khoáng mạch và khế sách thành trì trên tay Chúc Minh Lãng.
"Đó là một nữ hầu gia, hình như là vì tài vụ nhà nàng ta xuất hiện thâm hụt số lượng lớn, cho nên nàng muốn bán một vài thứ thành tiền để đền bù lượng tiền tài này, vừa vặn trong tay chúng ta có nhiều khế sách như vậy. . ." Tần Dương nói với Chúc Minh Lãng.
"Rất tốt, dù sao đặt trên tay chúng ta cũng tìm không thấy người mua thích hợp, hao tổn cũng không nhỏ." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, đồng ý vụ giao dịch này.
Loại khế thư giống như Nhuận Vũ Thành, Chúc Minh Lãng nhìn cũng hiểu.
Vị trí của nó tương đối xa xôi, phía bên hoàng đô đoán chừng cũng không có nhiều người muốn, giá cả chỉ có bảy, tám vạn kim.
Cái giá này so với dự đoán của mình lúc đầu chí ít kém mười mấy vạn.
Nhưng trên thực tế, giữ ở trong tay, từ từ tìm người mua thích hợp, hoặc là cố ý dụng tâm đến đất nước kia, tìm xem có người muốn làm thành chủ hay không, lựa chọn một người mua thích hợp, giá cả có thể nâng lên đến hai, ba mươi vạn kim. . .
Vấn đề là, Chúc Minh Lãng nào có thời gian để từ từ đầu tư chờ đợi, chậm rãi tìm kiếm.
Vân Long Quốc là cơ duyên ngàn năm mới có một, mà với vị trí thực lực của mình bây giờ, đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để đi vào bên trong tu luyện.
Trong tay Chúc Minh Lãng nắm nhiều khế thư như vậy, nói trắng ra cuối cùng vẫn sẽ quy đổi thành tiền, mà tiền cũng dùng để nhanh chóng tăng thực lực của mình lên mà thôi!
Tấm vé tiến vào Vân Long Quốc là vô giá.
Có trời mới biết nếu bỏ qua vụ giao dịch với vị nữ hầu gia kia lần này, sau này cần tiêu hao bao nhiêu tiền tài và nhân mạch mới có thể đổi được một lần tiến vào Vân Long Quốc.
Huống chi, bản thân hắn còn sắp bị khu trục khỏi hoàng đô, tương lai trong rất nhiều năm sẽ không còn cơ hội trở lại nữa.
. . .
Cẩm Lý tiên sinh đã chuẩn bị xong rất nhiều linh tư có thể hỗ trợ Bạch Khởi cường hóa.
Chủ yếu vẫn là tiến hành tăng cường mạnh vào năng lực băng sương của Bạch Khởi.
Quá trình cường hóa cũng không tính là quá khó khăn.
Chỉ là quả thật có chút đốt tiền.
Chúc Minh Lãng cũng cố ý đợi đến khi Tiểu Bạch Khởi đem một đám linh vật cường hóa hấp thu hết mới bắt đầu hành trình tiến vào Vân Long Quốc.
Tiểu Bạch Khởi vốn đã đạt tới cấp bậc đỉnh vị chủ cấp, lại thêm ba loại năng lực cường đại, lúc này cho dù phải đối mặt với đối thủ ngang cấp, cũng sẽ có ưu thế rất lớn.
Đương nhiên, muốn xông phá đến quân cấp, sẽ không đơn thuần chỉ dựa vào việc đốt tiền là được, còn phải dựa vào cơ duyên.
Tiểu Bạch Khởi còn có một lần tiến giai nữa, hắn nhất định sẽ vì lần tiến giai này làm chuẩn bị thật tốt.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa, Chúc Minh Lãng chính thức xuất phát.
Tiến vào trong hoàng cung, đã có người chờ hộ tống bọn họ tiến về Vân Long Quốc.
Vân Long quốc là một tòa thánh địa bay lơ lửng cực kỳ đặc thù, có thể nhìn thấy trong những đám mây dày có rất nhiều dây leo thần kỳ từ trên đó rủ xuống.
Vùng đại địa ẩn trong những tầng mây này có một số loài thực vật thần kỳ, còn có những ngọn núi ẩn khuất trong mây, tầng tầng lớp lớp, giống như một vùng tiên cảnh.
Đến trước cửa Vân Long Quốc, xung quanh đều là dãy núi màu trắng giống như những tấm bình phong bằng mây, vân khí dưới chân cũng có thể giẫm đạp lên như mặt đất, chỉ là nó mềm mại như tuyết, sẽ lún xuống.
"Hai vị, mặc dù những con rồng ở bên trong sẽ không nảy sinh địch ý đối với nhân loại, nhưng ta cũng khuyên hai vị không nên tùy tiện đi chọc giận đám Thiên Long tôn quý kia." Hoàng triều long vệ trông coi Vân Long Quốc nói.
"Nếu như xảy ra chuyện bất trắc, bên trong sẽ không có người đến cứu viện các vị đâu. "
"Mặt khác, không gian bên trong còn rộng lớn hơn rất nhiều so với nhìn bằng mắt thường, hơn nữa còn có một vài mê giới cổ quái mà hoàng triều chúng ta còn chưa thể khám phá hết, hy vọng hai vị tuyệt đối chớ vì tò mò mà bước vào bên trong, khả năng sẽ rất khó sống sót trở ra."
Long vệ trông coi Long quốc hết sức chăm chú nói cho Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa.
Hai người nhẹ gật đầu, biểu thị sẽ đem những lời này nhớ kỹ trong lòng.
"Rồng ở bên trong, nếu có thể thuần phục được thì sẽ thuộc về hai người, chỉ cần hai người có đủ năng lực." Một long vệ khác bổ sung.
"Linh tư bên trong, chỉ cần hai người có thể lấy được, cũng đều thuộc về hai người."
"Nhớ để ý kỹ đèn ngọc treo bên hông mình, đèn ngọc có thể hỗ trợ cung cấp sinh mệnh lực cho hai vị, ở bên trong Vân Long Quốc, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ tiêu hao lượng lớn khí tức sinh mệnh của chúng ta, một khi ánh sáng đèn ngọc mờ đi, hai người nhất định phải đi ra ngoài ngay lập tức, nếu không hai người có thể sẽ bị Vân Băng đông kết, cuối cùng trở thành Mây Tuyết lượn lờ bên trong Vân Long quốc, chuyện này cũng không liên quan đến tu vi cao thấp."
Mấy vị long vệ cũng cực kỳ chuyên nghiệp, cẩn thận đem quy định đều nói một lần.
Nói xong những này, bọn họ mới thả Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đi vào.
Bước vào Vân Long Quốc, tầng mây bắt đầu dày đặc dần, trở nên càng giống như như một vùng thế giới sông băng rộng lớn, cho dù đám vân khí phiêu tán chẳng có mục đích, trông những vân khí này cùng băng sương chi khí cũng không có gì khác nhau.
"Nơi này cực kỳ lạnh, người bình thường khó mà chịu đựng được." Nam Linh Sa nói.
"Ừm, khí tức băng hàn này không ngừng hao tổn sinh khí và sinh mệnh lực của chúng ta, thẳng đến khi khí quan thân thể của chúng ta triệt để suy kiệt mà chết cóng, chúng ta cũng sẽ biến thành một đống bụi Băng Vân. Xem ra mấu chốt chân chính tiến vào Vân Long Quốc cũng không phải là tư cách, mà là cái đèn ngọc có thể duy trì sinh lực cho người sống này." Chúc Minh Lãng nói.
Cho dù là Hoàng tộc, bọn họ cũng không phải lúc nào cũng có thể tùy ý tiến vào bên trong Vân Long Quốc thăm dò.
Số lượng đèn ngọc là có hạn, điều này liền khiến cho tư cách tiến vào Vân Long Quốc tu hành càng thêm đáng giá.
"Du ~~~ "
Tiểu Bạch Khởi ngược lại rất thích nơi này, trong vân khí chứa đầy băng hàn, thậm chí có thể tẩm bổ cho lông vũ của nó trở nên càng có linh khí.
Nó hiếm khi không có buồn ngủ mà nằm dài trên bờ vai Chúc Minh Lãng, nó sung sướng xòe cánh, xem xét bốn phía vùng tiên cảnh trong biển mây này.
Có những vùng mây, có thể hành tẩu qua lại.
Nhưng có những vùng mây, lại hoàn toàn trống rỗng, đi lên đó có khả năng trực tiếp bị ngã vào bên trong một vùng thâm uyên nào đó.
Bản thân Vân Long Quốc vốn là một cái bí cảnh, bên ngoài nhìn thấy chỉ là một ngọn núi mây mù bảy màu lơ lửng giữa bầu trời hoàng đô, năm màu mười sắc, vô cùng tráng lệ, nhưng đi vào trong đó lại là một thế giới hoàn toàn khác, thật giống như đặt mình vào trong một quốc gia hoàn toàn được kiến tạo từ băng vân, dây leo và núi giả!
Nơi đây có rất nhiều dòng sông.
Chính là một vài dòng vân khí lưu động mỏng manh.
Bên trong đó ẩn giấu vực sâu khó lường.
Chính xác phải nói là một mây quật trống rỗng không đáy, rơi xuống lại càng không biết sẽ đến nơi đâu.
Mà những ngọn Vân Sơn cao ngất nhìn không thấy đỉnh lại có thể leo lên được, chỉ cần chịu đựng băng không cuồng phong lạnh thấu xương để bay qua, hoặc là dựa theo dây leo lên, hoặc là tìm đến những thang mây huyễn hóa khác.
Hết thảy mọi thứ bên trong Vân Long Quốc đều kỳ ảo như mộng, căn bản là không thể dùng lẽ thường để giải thích.
"Ta từng nghe nói, cái gọi là thượng cổ di tích, kỳ thật cũng chính là mê giới cùng loại với Vân Long Quốc này, là một mảnh khu vực không chịu tự nhiên pháp tắc ước thúc, cũng nhờ vậy trong đó sẽ xuất hiện một vài loại linh tư có thần tính, cũng là nơi sinh sống của một số sinh vật siêu phàm nhập thánh." Chúc Minh Lãng nói với Nam Linh Sa.
"Ngươi muốn hỏi về thượng cổ di tích của Tổ Long thành bang sao?" Nam Linh Sa hỏi.
"Nếu bên trong Tổ Long thành bang cũng từng xuất hiện một tòa mê giới cùng loại với Vân Long Quốc này, Tổ Long thành bang cũng sẽ vô cùng hưng thịnh." Chúc Minh Lãng nói.
"Lão tổ mẫu hẳn là có biết chút chuyện gì đó, đợi sau khi trở về, ta sẽ đi hỏi một chút." Nam Linh Sa nói.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Người phát hiện ra loại mê giới, di tích đặc thù này mà tiến vào trong đó đầu tiên, nhất định là người có được lợi ích lớn nhất!
Hoàng triều được thành lập như thế nào, sau bao nhiêu năm vẫn đứng vững không ngã?
Không phải là do họ phát hiện Vân Long Quốc, cũng nắm trong tay Vân Long Quốc sao!