Nam Linh Sa trầm tư một lát, cẩn thận suy ngẫm lại những lời lão tổ mẫu đã nói trước khi mình đi.
Có lẽ Chúc Minh Lãng đã đoán đúng, lão tổ mẫu lo lắng người của Cực Đình đại lục sẽ phát hiện ra bí mật Tổ Long, nàng cũng sẽ vì vậy mà bị hãm hại nên mới hối hả bảo mình rời đi.
Nhưng may mà bây giờ Tổ Long thành bang không có chút tổn hại gì, cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, sau này có thể quay về hỏi trực tiếp lão tổ mẫu.
Tổ Long...
Tổ Long thành.
Rốt cuộc thế giới này là thế nào?
Nam Linh Sa cũng bắt đầu mờ mịt.
Nàng cũng không nói gì thêm mà chỉ chậm rãi đi về phía trước. Chợt một cơn buồn ngủ bao trùm lấy nàng, khiến nàng bước vào trong từng tầng từng tầng vụ sa, như thể đã rơi vào trong một mộng cảnh do mây trắng tạo thành, nhưng càng lún lại lún càng sâu.
Tiên Thố Long bên cạnh Nam Linh Sa vốn đang rất vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp của Vân Chi Long quốc, đột nhiên trên thân thể nó xuất hiện một vòng xoáy linh lực, liên miên bất tuyệt cuốn Tiên Thố Long vào.
Chẳng mấy chốc, Ly Long cũng bất ngờ bị cuốn vào trong Linh Vực tự động mở ra, trong lúc nhất thời, xung quanh Nam Linh Sa chỉ còn một mình nàng.
Nàng đi bộ trong tầng vân vụ trắng xóa đầy trang nhã, đôi mắt vốn còn đang vì suy tư mà không ngừng có gợn sóng dập dờn, cũng bất tri bất giác trở nên yên tĩnh, trong veo.
Sau lưng nàng, Chúc Minh Lãng lại sải chân bước nhanh hơn. Vừa rồi hắn đã thảo luận với Cẩm Lý tiên sinh một phen, cảm thấy dù thế nào vẫn nên tìm cơ hội về Tổ Long thành bang xem sao, nếu di tích Tổ Long thật sự tồn tại thì vô cùng đáng giá để đi tìm kiếm.
Mặc dù qua những năm tháng dài đằng đẵng, có rất nhiều long chủng không ngừng dung hợp, không ngừng diễn hóa ra giống loài chân long có huyết mạch cường đại hơn, đồng thời sở hữu năng lực của Thương Long, Cổ Long và Cự Long, nhưng vì thiên sinh chọn lọc mà những Đại Hoang Chi Long và Tuyên Cổ Chi Long đã dần biến mất khỏi thế giới này, lực lượng của bọn chúng cường đại đến mức từng có thể sánh vai với Thần Linh. Nếu có thể đạt được truyền thừa hoặc bí kỹ của Tổ Long thì thực lực hoàn toàn có thể bễ nghễ tứ phương, quét ngang thiên hạ.
"Linh Sa cô nương, lão tổ mẫu trao tặng Thần Cơ truyền thừa cho ngươi thế nào vậy?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Ta với bà ta không thân thiết cho lắm." Nam Linh Sa trả lời.
"???" Chúc Minh Lãng buồn bực.
Không phải vừa rồi nàng còn nói, lão tổ mẫu đã căn dặn nàng tránh triệu hồi long thú trước mặt người ngoài sao?
Có thể thấy được lão tổ mẫu khá để ý đến Nam Linh Sa, nếu không thì sao lại dùng cách này đến bảo vệ Nam Linh Sa chứ?
"Vậy chuyện Thần Cơ..." Chúc Minh Lãng lại dò hỏi.
"Không biết." Nam Linh Sa lạnh nhạt đáp.
"Nhưng chỉ có hậu duệ của Thần Cơ mới có thể khống chế những long thú có huyết mạch Tổ Long. " Chúc Minh Lãng nhíu mày nói.
"Tổ Long gì cơ?" Lúc này Nam Linh Sa mới dừng bước, xoay đầu lại hỏi .
Chúc Minh Lãng hơi há miệng ra, nhìn chằm chằm vào Nam Linh Sa thật lâu.
Chẳng lẽ lại...
Chúc Minh Lãng có chút không cam tâm, hắn liền chỉ tay vào Cẩm Lý tiên sinh đang bơi qua bơi lại ở bên cạnh, nói: "Cẩm Lý tiên sinh có thể làm chứng, vừa rồi rõ ràng chúng ta còn đang nói về Tổ Long."
Nam Linh Sa nhìn thoáng qua Cẩm Lý tiên sinh.
Đôi mắt cá to đùng của Cẩm Lý tiên sinh lại nhìn về phía Chúc Minh Lãng, vẻ mặt cũng rất mờ mịt: "Tổ Long gì?"
Chúc Minh Lãng đứng tại chỗ, nét mặt cứng ngắc, cả người đông cứng như mới bước vào trong một vùng địa cực rét lạnh!
Ông trời của ta a.
Như vậy còn nói chuyện làm sao được nữa!
Con thỏ đâu, con thỏ kia đâu...
Không phải vừa rồi nó còn ở đây sao, sao không thấy tăm hơi đâu cả, nó cũng có thể làm chứng mà!
Đối mặt với ánh mắt như tra hỏi của Nam Linh Sa và Cẩm Lý tiên sinh, cuối cùng Chúc Minh Lãng vẫn không chịu nổi ánh mắt nhìn mình như nhìn một tên điên khùng của bọn họ, miễn cưỡng nhếch môi cười nói: "Không có gì, không có gì, ta chỉ hơi nhớ cuộc sống thoải mái ở Tổ Long thành bang, nhớ Thuần Long học viện thôi."
Lúc này Nam Linh Sa cũng không quan tâm nữa, nàng tiếp tục đi về phía trước, bình tĩnh mà thong dong, tỉ mỉ thưởng thức cảnh sắc độc đáo của Vân Chi Long Quốc.
Chúc Minh Lãng thở dài một hơi, trong lòng có chút u oán.
Mình cũng đúng là não tàn, sao lại bảo Cẩm Lý tiên sinh làm chứng chứ.
Nhưng mà, tầm mắt của Chúc Minh Lãng thi thoảng lại nhìn về phía bóng lưng của Nam Linh Sa.
Không thấy rồng đâu cả, kể cả Tiên Thố Long lẫn Ly Long.
"Ngươi muốn vẽ tranh không, vừa lúc ta cũng muốn nghỉ chân một lát. Đúng rồi, Đại Hắc Nha của ta đã bị thương trong trận chém giết vừa rồi, ngươi có thể chữa trị giúp ta không?" Chúc Minh Lãng mở miệng nói với Nam Linh Sa.
"Ta không biết trì dũ thuật." Nam Linh Sa từ chối, đồng thời lấy bút ra, vẽ tranh trong những vân khí đang ngưng đọng lại, không tiêu tan kia.
Những vân khí ấy như kem tươi đang lơ lửng giữa không trung, bức họa mà Nam Linh Sa đang vẽ cũng như một bộ tranh cát màu trắng, nàng ung dung dùng bút phác và đường họa lại tiên cảnh ở Vân Chi Long quốc ra, cực kỳ giàu sức tưởng tượng.
Ánh mắt Chúc Minh Lãng trở nên thâm sâu, hắn thì thầm với Cẩm Lý tiên sinh bên cạnh: "Có ai có thể đồng thời kiêm tu Mục Long thuật và Thần Phàm lực không?"
"Không thể." Cẩm Lý tiên sinh đáp một cách rất chắc chắn.
"Không thấy rồng của nàng ta đâu cả, vậy có nghĩa là họa sư Thần Phàm và Mục Long chi thuật của nàng không thể đồng thời xuất hiện." Chúc Minh Lãng lầm bầm lầu bầu.
"Nàng ta có rồng sao?" Cẩm Lý tiên sinh mở to hai mắt hỏi.
"Một con biến hóa từ Ngoa Thú và một con Ly Vẫn. " Chúc Minh Lãng nói.
"Ngoa Thú? Không ngờ trên đời này lại..."
"Thôi thôi thôi, ngươi tự đi dạo đi." Chúc Minh Lãng suýt nữa tức sùi bọt mép, hôm nay bệnh đãng trí của Cẩm Lý tiên sinh tái phát cực kì nghiêm trọng.
...
Chúc Minh Lãng tìm một khối bụi mây, ngồi lên trên, vân tuyết mềm mại ngồi còn dễ chịu hơn ghế dài lót thảm da.
Vừa lúc Chúc Minh Lãng cũng cần cho rồng ăn, nhất là thánh quả của Vân Đài Mẫu Thụ kia, hắn dùng linh lực giúp rồng tiêu hóa hết những linh vật trước đó rồi cho nó ăn thánh quả này, nói không chừng Tiểu Bạch Khởi sẽ có thể nhanh chóng tiến hóa đến hoàn toàn kỳ.
Vừa cho ăn, vừa nghỉ ngơi, vừa thưởng thức ngắm nhìn Nam Linh Sa đang chuyên chú vẽ tranh.
Chúc Minh Lãng cảm thấy, so với việc tìm hiểu rõ ràng chuyện về di tích Tổ Long, còn không bằng hiểu rõ nữ nhân trước mắt này trước.
Lúc mới bước vào Cực Đình đại lục, Nam Linh Sa còn giả bộ, ít nhất làm mình cảm thấy trí nhớ của nàng không tốt lắm.
Nhưng dần dần, nàng cũng không che giấu gì nữa.
Hơn nữa kể từ khi vấn đề ở Tổ Long thành bang được giải quyết hoàn toàn, dường như nàng cũng không cần phải lo lắng điều gì nữa, thậm chí còn triệu hoán rồng của nàng ra ngay trước mặt hắn.
Mặc dù Chúc Minh Lãng biết đến sự tồn tại của Ngoa Thú, biết nó có thể chữa trị người khác, nhưng Ly Vẫn lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Ly Vẫn này có thực lực cực mạnh, thậm chí còn có thể đả thương Thánh Chúc Long đực chỉ trong thời gian ngắn, xem ra Kiếm Tôn lão thái công quả nhiên không lừa hắn.
Nàng đúng là Mục Long sư, hơn nữa có thực lực Quân cấp.
Còn về tính tình...
Chúc Minh Lãng cũng đã có một suy đoán đại khái.
Họa sư, không bận tâm đến chuyện gì, thong dong lịch sự tao nhã, lạnh lùng thánh khiết, tựa hồ ngoài truy cầu họa cảnh cao hơn ra nàng căn bản không thèm để ý đến bất cứ điều gì khác.
Mục Long sư, thiên kiều bá mị, tính tình dở dở ương ương, sớm nắng chiều mưa, nếu hắn không đoán nhầm thì người đã giả trang Lê Vân Tư, còn nhiều lần khiến mình chịu không ít tai tiếng trong Thuần Long học viện, chính là nàng.
. . .
Dg: Anh lãng tầm này đang kiểu, đây là đâu, tôi là ai??? Nhỏ này có bị tâm thần phân liệt không =)))zzz