Ở Cực Đình Hoàng triều, lời nói của Chúc môn và kiếm tông đều rất có trọng lượng.
Sáng sớm hôm sau, có một đội quân được điều động từ trong Trường Hà thành đến tiếp quản Bia thành, đồng thời cũng bắt đầu điều tra rõ ràng chuyện này.
Quả nhiên, người bị hại không chỉ có nô lệ, một số thương lữ từ phương xa đến cũng gặp nạn, trong phủ thành chủ những hồ sơ vụ án rõ ràng đều chất thành đống cao như núi, nhưng thành chủ và các quan viên đều gác lại không làm.
Nói những người này cùng Vô Mục giáo không có giao dịch qua lại gì chẳng ai tin nổi.
Trong lúc nhất thời, tất cả những kẻ buôn nô lệ trong thành cũng bắt đầu bị quân đội giữ lại, bị nghiêm khắc kiểm tra, nếu như trong đám nô lệ xuất hiện người nào không có lai lịch bất minh hay là những người vốn có thân phận thường dân lại bị ép bán, vậy thì lập tức tất cả đám buôn bán nô lệ này sẽ bị xử quyết chém đầu tại chỗ, tuyệt không nhân nhượng!
Loại phương thức làm ăn này, nhiều ít gì cũng liên quan đến việc buôn bán người, căn bản là không thoát nổi mấy cuộc xét xử.
Chỉ vừa mới đến giữa trưa, số người bị kéo ra chém đầu đã vượt qua con số một trăm, còn chưa kể đến mấy kẻ hám lợi đứng phía sau giật dây....
Nô lệ ở Bia thành có đến khoảng sáu ngàn người, cả sáu ngàn tên nô lệ đều bị xung công, tuy là vẫn không thoát khỏi ấn ký của nô lệ, nhưng ít ra cũng có thể tránh khỏi cảnh vì không bán được mà bị tàn sát, trong Hoàng triều vẫn còn một số quan văn nắm được quyền quản lý trong tay, sáu ngàn nô lệ này đều sẽ tìm được nơi chốn quay về của bản thân.
Chỉ là, thể chế nô lệ vẫn chưa hoàn toàn bị diệt trừ hết, một năm sau, cả Bia thành vẫn sẽ lại đầy rẫy rất nhiều người bị đưa từ các địa lục khác nhau tới, hơn nữa ở nhiều quốc gia khác còn tồn tại những thành trấn buôn bán nô lệ vô cùng phô trương, sáu ngàn người so với hàng trăm vạn, ngàn vạn nô lệ bị bán, con số này thực sự ít đến không đáng kể.
Rời khỏi Bia thành, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình.
Từ lúc không còn bị ác mộng quấy nhiễu, khí sắc của Dự ngôn sư Lê Tinh Họa cũng dần dần khôi phục lại.
Lúc trước, mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt tiều tụy tái nhợt của nàng, hàng chân mày không lúc nào giãn ra, khiến cho Chúc Minh Lãng cảm thấy thập phần không nỡ.
May là, gần đây luôn có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, chứng tỏ nàng đang từng bước thoát khỏi bóng ma phản phệ của việc tiên đoán kia.
Còn về cặp phu thê Mục Long Sư kia, sau khi tận mắt chứng kiến đám người Chúc Minh Lãng, Bạch Tần Cảnh, Ngô Phong ra tay chém giết con Vô Mục tà long, bọn họ đối với đoàn người này càng thêm kính phục không ngớt, cả lời nói và cử chỉ đều thể hiện sự tôn kính tột cùng đối với bậc tôn giả.
Đôi phu thê Mục Long Sư nói cho họ biết bây giờ đã đi đến khu vực có thể phi hành qua, từ đây phi hành qua sẽ triệt để ra khỏi Hoàng đô cảnh nội, bắt đầu tiến vào lãnh địa của những quốc gia khác.
Quốc gia đầu tiên trên đoạn lộ tuyến này là Bùi Quốc, quốc gia này sớm đã mở ra thông đạo trên không từ lâu, đôi phu Mục Long Sư này đối với các tuyến không đạo này vô cùng thông thuộc, không bao lâu sau liền có thể phi hành qua Bùi quốc.
Sau Bùi quốc là một vùng núi cao rừng sâu tương đối nguy hiểm, bọn họ có thể men theo lộ tuyến các nước tiếp tục đi, nếu như biết được đường tắt, rất nhanh liền có thể vượt qua.
Dựa vào thực lực Quân cấp trở lên của cả đoàn, phu thê Mục Long Sư càng có thêm nhiều lựa chọn các đường đi lớn nhỏ khác nhau, cho dù có bay qua một vài không phận nguy hiểm của đám sâm lâm ma linh nào đó, chỉ cần long quân long uy, những con thiên niên lão yêu cùng đám ma yêu cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Đường xá xa xôi, bất tri bất giác đã tiến vào đến địa phận Tây vực của Cực Đình đại lục, quốc bang ở nơi đây chính là nơi đặc biệt nhất trong cả Cực Đình đại lực.
Sở dĩ nói là đặc biệt nhất, không đơn thuần chỉ vì phong cảnh hải ngoại của nơi đây, mà còn vì văn hóa được hình thành ở mỗi quốc gia khác nhau.
Ví dụ như nơi bọn họ sắp phải đến, Miểu quốc.
Đây là một nữ tôn quốc gia.
Nữ tôn nam ti, bá chủ tọa trấn cả quốc gia này chính là Miểu Sơn Kiếm tông, còn được xưng là Kiếm cô sơn, ngay cả một con hùng ưng không cẩn thận bay vào sơn lâm cũng sẽ bị một kiếm chém chết, càng không cần phải nói đến là nam nhân, đây là thế giới của nữ nhân.(Hùng ưng: chim ưng giống đực.)
Chúc Minh Lãng trước đây có tới đây một lần.
Mặc dù có chút vội vàng, nhưng ký ức của hắn đối với vương quốc này lại có một ấn tượng không thể nào sâu đậm hơn được nữa.
Miểu quốc là một nước lớn, thành bang không dưới trăm tòa, thành trì có đến mấy ngàn, thổ địa của bọn họ mênh mông rộng lớn, tài nguyên phong phú, chế độ nghiêm ngặt, quản lý chặt chẽ, khiến cho bao nước có chế độ nam tôn nữ ti ở xung quanh đều phải thấy ngượng ngùng.
Sau khi vào được bên trong lãnh thổ của Miểu quốc, đại khái còn cần bốn năm ngày đường nữa mới có thể đến được Miểu Sơn Kiếm Tông, điều này cũng đủ để chứng minh sự rộng lớn của Miểu Sơn quốc.
Đoàn người bọn họ không hề dừng lại nghỉ ngơi ở bất kỳ thành trì nào của Miểu Sơn quốc mà một đường bay thẳng đến quốc đô của Miểu quốc.
Miểu Sơn Kiếm tông không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào, cho dù trước đó đã thông báo cho các vị trưởng lão, chưởng môn trong Kiếm tông, nhưng trước đó cũng cần nhóm người Bạch Tần An, Ôn Mộng Như tự mình quay trở về sơn môn, bẩm báo lại một chuyến, sau đó lại thương nghị thêm lần nữa.
Chúc Minh Lãng cũng không vội vàng, trước tiên nghỉ tạm tại quốc đô Miểu quốc.
Miểu quốc còn được gọi là Hoa quốc, quốc sư của bọn họ thậm chí còn được xưng là hoa thần, điểm đặc biệt nhất của tòa thủ đô này chính là ở nơi nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hoa cỏ, vô luận đi tới đâu, cũng có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của các vị mỹ nhân tú lệ đang đứng gần bục cửa sổ bay tới.
Du khách đến hầu hết thời gian đều bị chìm đắm trong làn hương đấy, thậm chí đôi khi còn không phân biệt được đâu là hương thơm của các vị mỹ nữ, đâu là hương hoa cỏ tự nhiên.
Mấy ngày nay ở quốc đô càng thêm náo nhiệt, tựa như đang cử hành một ngày lễ
vô cùng trọng đại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vô vàn những chiếc đèn màu rực rỡ vô hạn, từng cánh từng cánh hoa hồng tươi tắn được rải đều từ cổng quốc đô đến khắp toàn tòa thành đều có.
Phương Niệm Niệm thích thú nhìn cảnh này đến mức hai mắt như tỏa sáng vậy, nàng cực kỳ ưa thích một màn này, cảnh tượng này có thể nói là mỹ lệ không kém ngày lễ hoa đăng của Tổ Long thành bang, đặc biệt là khi cả tòa thành nguy nga to lớn như thế này đều được trang hoàng lộng lẫy đến mức khiến lòng người say mê điên cuồng...
"Các ngươi đang cử hành ngày lễ gì sao?" Vân Trung Hà nhịn không được dò hỏi.
"Hoa khai Kham thiệt, cũng không phải là ngày lễ gì, chỉ là hằng năm có một lần lễ chiêu tế, những nam nhân ở quốc gia khác đều sẽ nóng lòng muốn thử, vì vậy trong thủ đô mới có cảnh tượng chen chúc ồn ào như vậy." Ôn Mộng Như thản nhiên nói.
Loại cảnh tượng như này, cũng không có gì lạ.
"Chiêu tế??" Chúc Minh Lãng nâng lên lông mi.
Mặc dù đã từng tới đây một lần nhưng Chúc Minh Lãng đối với những phong tục ở đây lại mù tịt.
"Miểu quốc trước giờ đều là như vậy, công chúa, quận chúa khi đến tuổi cưới gả, sẽ tiến hành toàn quốc chiêu tế, thông thường sẽ tiến hành vào thời gian tiết trời vào thu, khi lá phong diệp chuyển đỏ, sau đó các công hầu ở vùng đất phong cũng noi theo, dần dần, những nữ tử trong dân gian cũng sẽ bắt đầu chiêu tế vào khoảng thời gian này, vì vậy liền xảy ra sự kiện như hiện tại." Ôn Mộng Như nói.
"Hình thức chiêu tế như thế nào?" Vân Trung Hà cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Tất cả nữ tử của nữ nhi quốc đồng loạt chiêu tế khi lá phong chuyển màu, đây là hình ảnh khiến người ta khích động biết bao nhiêu a.
Thảo nào cả trong ngoài quốc đô, toàn người là người, tựa như tất cả anh hùng hào kiệt của tứ hải bát hoang đều tụ tập lại đây, chính là muốn tại Miểu quốc này thể hiện chút phong thái, lấy giai nhân làm vợ!
"Tiểu sư đệ, ta nghe nói Chúc Thiên Quan cùng Mạnh chưởng môn chính là nhờ dịp này mà quen biết nhau." Lúc này Ngô Phong nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng.
"Không phải ép duyên sao." Chúc Minh Lãng nghi hoặc hỏi.
"Bọn họ là tự quyết định a, hình như là do tổ phụ của ngươi chỉ định Mạnh chưởng môn, Mạnh chưởng môn yêu cầu Chúc Thiên Quan tham gia lần Hoa khai Kham Thiệt chiêu tế tiết đó, trổ hết tài năng ra mới đồng ý." Ngô Phong nói.
"Thì ra là vậy." Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra còn có một đoạn giai thoại như thế này nữa a.
Sau đó vì sao tình cảm lại tan vỡ, Chúc Minh Lãng cũng không rõ lắm.
Chủ yếu là do hắn cũng không dám hỏi.
Dù sao sau khi hai người họ mỗi người một ngả, liên lụy Chúc Minh Lãng cũng biến thành một đứa trẻ mồ côi.
Chúc Minh Lãng thậm chí còn cho rằng, vị Mạnh chưởng môn tâm không màng chuyện thế tục chỉ một lòng tu luyện kiếm đạo kia sớm đã quên luôn tên mình rồi.