Một thanh cổ kiếm màu đỏ lao xuống với tốc độ cực nhanh như sao băng, lúc chém về phía cái miệng khổng lồ của Vô Mục Tà Long, nó ma sát với không khí xung quanh tạo ra những tia lửa màu đen nóng hừng hực!
Lúc Kiếm Linh Long đánh vào miệng của Vô Mục Tà Long, kiếm viêm màu đen kia cũng càng ngày càng sáng, kiếm mang phát ra từ kiếm viêm cũng gần như bốc cháy lên.
Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm trắng như tuyết theo sát phía sau, không có những kiếm vân hoa mỹ nhưng khí thế lại lăng lệ vô cùng.
Hắc viêm kiếm lãng điên cuồng đốt cháy Vô Mục Tà Long, hỏa diễm và vẫn hỏa chi kiếm cùng nhau đâm vào trong thực quản của Vô Mục Tà Long, Vô Mục Tà Long kia làm sao biết được lúc trước chỉ là mồi nhử của Chúc Minh Lãng và Bạch Long, hai thanh phi kiếm này mới là sát chiêu chân chính!
Xung quanh Kiếm Linh Long nổi lên khí thế bàng bạc, lúc địch nhân bị tiêu diệt, vầng kiếm tỏa ra hắc sắc hỏa diễm càng ngày càng trở nên kinh khủng, tựa như sao băng bốc lửa đụng vào hồ dung nham, làm bốc lên viêm lãng và tương dịch có thể đốt cả bầu trời.
Hiển nhiên là Vô Mục Tà Long kia sợ lửa, nếu là hỏa diễm bình thường thì có lẽ không làm gì được nó, nhưng ngọn lửa đang được Kiếm Linh Long cuốn lên lại là Thiên Hỏa ẩn chứa trong thượng cổ Văn Viêm Kiếm, nhiệt độ của nó cao đến nỗi có thể so với vẫn hỏa!
Ngọn lửa màu đen kia lan vào bụng của Vô Mục Tà Long, từ vị trí liên thể của nó mà cuốn về phía những Điệt Long khác...
Phi kiếm trắng tuyết thế như chẻ tre chém từ cái miệng khổng lồ của Vô Mục Tà Long xuống thẳng phần bụng, xuyên thủng như đao chặt thịt cá trong chợ, lập tức những nội tạng khí quan kia đều theo đó chảy ra!
Lần này Vô Mục Tà Long đã bị thương hoàn toàn, trước hết tứ chi còn lại của nó điên cuồng giãy giụa đâm vào khắp nơi, sau đó giật giật, cuối cùng từ từ mất đi sự sống.
Thân thể của nó bắt đầu khô quắt đi, huyết dịch không ngừng chảy ra từ trong vết thương khổng lồ kia, ngập cả đường phố.
Cái đầu được tạo thành từ Hắc Huyết Điệt Long của nó vốn còn cử động tự nhiên bây giờ đã cứng ngắc, rồi hóa thành khô cằn, đã xơ cứng triệt để. Băng Không Chi Sương của Băng Thần Bạch Long đã bắt đầu phát huy tác dụng, cướp đi chút sinh mệnh lực ngoan cường cuối cùng của nó.
Cuối cùng thì, Vô Mục Tà Long to lớn như pháo đài đã chết.
Chúc Minh Lãng và Bạch Tần An không nhớ nổi mình đã vung bao nhiêu nhát kiếm về phía nó, chặt đứt bao nhiêu nhuyễn xúc, móng vuốt và thân thể nó.
Để bảo đảm con quái vật kì lạ này không còn có thể phân thân gì, Chúc Minh Lãng cố ý để Kiếm Linh Long cuốn Văn Viêm tẩy lễ toàn bộ một lần nữa, phải chắc chắn đã đốt những thân thể của Vô Mục Tà Long thành tro tàn mới hoàn toàn yên tâm.
Cuối cùng cũng thấy Vô Mục Tà Long biến thành một đống thi cốt tro tàn, Chúc Minh Lãng thở ra một hơi.
Rốt cuộc đã giết chết rồi!
Hắn chưa bao giờ thấy ma vật nào khó giết hơn thứ này, không biết hồn châu của nó có phẩm chất như thế nào đây.
Chúc Minh Lãng đưa tay ra, bắt đầu thải hồn nhưỡng châu.
Quả nhiên cũng giống như Huyết Điệt Long kia, hồn châu của nó có phẩm chất vô cùng cao.
Nhưng hồn châu của Huyết Điệt Long chỉ đạt Tướng cấp, còn đây chính là hồn châu của một đầu Tà Long có thực lực Quân Cấp. Khi trong lòng bàn tay xuất hiện một viên long châu đen tuyền như ngọc châu thật, khóe môi Chúc Minh Lãng cũng không khỏi nhoẻn lên.
Lần nào thay trời hành đạo cũng được thu hoạch rất phong phú.
Chúc Minh Lãng vô cùng hài lòng về viên Tà Long châu này, đây là viên có phẩm chất cao nhất, đẳng cấp cao nhất mà hắn từng thải hồn nhưỡng châu đạt được, có lẽ nếu cầm đi đổi thì sẽ đổi được một tòa thành trì tương đối giàu có, là giá trị liên thành đúng nghĩa!
"Hạo Hưng Thịnh chạy trốn rồi." Ôn Mộng Như đi tới, chỉ về một nơi tối tăm trong thành.
"Không sao đâu, sẽ có người xử lý hắn." Chúc Minh Lãng không để ý lắm.
Ai cũng có khả năng bỏ trốn được, nhưng Hạo Hưng Thịnh này thì tuyệt đối không.
Tần Loan sẽ xử lý hắn, về phần sống hay chết thì để xem tâm trạng Tần Loan như thế nào vậy. Thật ra thì, Hạo Hưng Thịnh ít nhiều gì cũng là một vị thống lĩnh trong hoàng tộc, đã giở mọi thủ đoạn rồi mà còn thất bại, cho dù trốn được thì cũng không khác gì đã chết thôi.
Chúc môn không phải là món đồ chơi để những đại nhân vật trong triều đình kia có thể tùy tiện nắn bóp, từ trước đến nay, Chúc Thiên Quan luôn ngoài mặt thì ác độc, trong lòng thì lắm mưu kế.
.....
Bia thành xem như đã yên lặng trở lại.
Chúc Minh Lãng đi trên đường phố trong Bia thành, nhìn thấy trên đường có rất nhiều cây cột như cọc buộc ngựa, thứ bị chốt trên những cây cột này không phải ngựa hay long thú mà là những nô lệ bị vận chuyển vào tòa thành trì này.
Họ bị trói cả tay lẫn chân, ngồi chồm hổm trên mặt đất bẩn thỉu. Trận đại chiến vừa rồi đã đánh thức họ, họ cũng đã nhìn thấy con Tà Long đáng sợ ở phía sau tường thành kia!
Rất nhiều nô lệ đều biết, một khi họ không được bán đi thì sẽ bị kéo ra sau tường thành để xử quyết. Vốn cho rằng bị xử quyết đã là một chuyện khiến người ta phải tuyệt vọng đến cùng cực rồi, không ngờ họ lại bị dùng để nuôi nấng thứ chí tà này.
Đây mới thật sự là sống không bằng chết!
....
"Ngô đường chủ." Bạch Tần An gọi Ngô Phong lại, chậm rãi mở miệng nói: "Bọn ta đã viết một phong thư thuật lại mọi chuyện trong Bia thành để gửi cho chấp chưởng giả của bọn ta, tin tưởng ngài ấy sẽ sớm xử lý tốt chuyện này."
"Chuyện này đúng là khiến người ta nghĩ mà rùng mình, ta cũng đang có ý đó. Nô lệ không thể bị giết một cách tùy tiện như vậy được, như vậy không chỉ đi ngược với luân lý mà còn làm cho những tà ma chi sĩ kia có cơ hội để lợi dụng, cuối cùng người bị hại vẫn là con dân Cực Đình đại lục." Ngô Phong khẽ gật đầu.
Bia thành nằm ở biên giới hoàng triều.
Mới ở biên giới mà đã càn rỡ đến vậy rồi thì khỏi cần nói đến những thành trì và tiểu quốc xa xôi kia nữa, thảo nào cho dù có bao nhiêu thể lực muốn ra tay tiêu diệt, cũng vĩnh viễn không thể hoàn toàn diệt trừ một khối u ác tính như Tội Ác Chi Thành!
"Thọ Bân, khả năng cao là thành chủ của tòa Bia thành này cũng có nhúng tay vào, ngươi đến ngoại đình Chúc môn một chuyến, báo lại chuyện này cho bá phụ Chúc Sơn của ta, điều tra chuyện Bia thành dùng nô lệ để cung phụng Tà Long cho rõ. Ai đáng giết thì giết, ai cần bị lưu đày thì lưu đày." Chúc Minh Lãng nói với Thọ Bân.
Thọ Bân lập tức gật đầu nói: "Đúng là Bia thành bị lệ khí bao phủ quanh năm này nên được chỉnh lý lại. Nhất là những dong doanh chuyên bán nô lệ kia, càng ngày càng không có nguyên tắc, càng lúc càng giống một đám cặn bã hám lợi, bọn dong doanh kia không thoát được chuyện này đâu!"
Trên cơ bản, đằng sau những dong doanh luôn có bọn quân phiệt chống lưng. Bọn chúng thông qua chiến tranh, ngoại giao và các cuộc xâm lăng để thu được một lượng nô lệ khổng lồ, sau đó bán cho những dong doanh kia, tìm khách hàng thích hợp.
Từ trước đã có rất nhiều thế lực, rất nhiều quốc gia có nền văn minh cao muốn lật đổ thể chế nô lệ, nhưng nhìn chung trong hoàng triều cũng có vài quân đoàn nắm trong tay các mối làm ăn nô lệ nên pháp lệnh này không thể được phổ biến xuống dưới.
Có điều, cho dù thể chế nô lệ có tồn tại thì vẫn được hoàng triều giám sát dưới pháp luật hợp lệ, Chúc Minh Lãng, Ngô Phong và Bạch Tần An không thể hoàn toàn thủ tiêu thể chế nô lệ, những gì họ có thể làm chỉ là chính đốn lại những quan viên trong triều cho đàng hoàng...
Trên đường đi vừa rồi, khi thấy những con người bị trói bên cây cột nằm ở ven đường như những con gia súc, nhìn vào đôi mắt chết lặng của họ, đột nhiên Chúc Minh Lãng cảm thấy Ly Xuyên đại địa vẫn là một nơi rất tốt đẹp.
Ít nhất là trong Vu Thổ và Tổ Long thành bang do Lê Vân Tư thống trị chưa bao giờ xuất hiện kiểu thành trì thối nát này.
Tiếc là nương tử đang bị thương, cần được nghỉ ngơi, nếu không thì bảo Lê Vân Tư thống nhất luôn cả Duệ quốc cũng không tệ.
Duệ quốc là một trong những quốc gia ủng hộ thể chế nô lệ, nếu không có Cực Đình hoàng làm hậu thuẫn, Duệ quốc đã gặp cảnh gieo gió gặt bão rồi, thế gian này cũng sẽ ít đi một quốc gia tạo ra nô lệ và buôn bán nô lệ.