Vị Đao sư kia nhíu mày, không biết Ngô Phong có mục đích gì khi ném vỏ kiếm lên như vậy.
Chẳng lẽ vỏ kiếm của hắn có giấu huyền cơ gì?
Mình cần phải lưu tâm vỏ kiếm của hắn sao?
Ngô Phong xuất thủ, hắn thuộc đấu kiếm phái, khi thân thể và kiếm hợp nhất cần phải chú trọng xuất kiếm cùng với khí thế như hồng, chú trọng sự kết hợp hoàn hảo giữa lực lượng và tốc độ, phát huy ra khí thế sát phạt đến cực hạn, nhất nhân nhất kiếm!
Kiếm đâm tới, vị Đao sư kia thấy trước mặt mình đều là kiếm ảnh vô cùng vô tận, nở rộ như từng đóa hoa hồng đen leo tường, khiến tên tử thị của vương phủ này hoàn toàn không có nơi để né tránh.
Hắn giương đao lên nghênh kích, nếu đã không thể tránh, vậy liền lấy lực phá lực!
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn xuất thủ, những kiếm văn màu đen kia lại bất chợt tiêu tán đi toàn bộ, hòa thành một thanh trường kiếm rồi mang theo khí thế cuồn cuộn như giang hà mà đâm tới. Khí thế bàng bạc khủng khiếp này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Đao sư...
Vị tử thị của vương phủ này đã bị áp chế rất thảm ngay từ lần giao phong đầu tiên, thật vất vả mới chống lại được một kiếm này, nhưng cuối cùng ngũ tạng lục phủ đều chấn động dữ dội, như lệch cả vị trí!
Ngô Phong xuất chiêu cực nhanh, cực mạnh.
Thường thì khoái kiếm có uy lực rất yếu, nhưng mỗi một kiếm của Ngô Phong không những đều nhanh như chớp mà còn nặng tựa như sơn hà. Tốt xấu gì vị tử thị vương phủ này cũng là một Đao sư lấy vạn quân chi lực để làm cốt lõi tu luyện, nhục thể và lực lượng của hắn cực kỳ ghê gớm, đáng lẽ uy lực một đao mà hắn dùng cả hai tay để chém ra phải mạnh hơn rất nhiều so với Ngô Phong chỉ dùng một tay để cầm trường kiếm mới đúng.
Thế nhưng, rõ ràng về mặt lực lượng thì tử thị vương phủ lại đánh không lại đối phương, càng không cần phải nói đến số lần ra chiêu!
Tên Đao sư tuy không hề bị một kiếm ấy đâm rách da trầy thịt, cũng không hề chảy một giọt máu, nhưng những bộ phận trong cơ thể Thị Đao sư lại bị nhát kiếm này chấn động vỡ nát!
Máu tràn ra khỏi thất khiếu, tên thủ lĩnh tử thị của vương phủ này đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm đường chủ Diêu Sơn Kiếm Tông...
Vỏ kiếm rơi xuống.
Giờ đây Thị Đao sư kia mới nhận ra rằng mình đã quên mới đầu bản thân còn tự dặn dò phải đề phòng vỏ kiếm kì lạ kia. Nhưng vỏ kiếm đó chỉ rơi xuống, rồi Ngô Phong tùy ý giơ kiếm lên, hắn thấy vỏ kiếm kia vừa lúc bao lấy thanh trường kiếm, sau đó trở về tư thế ôm ngực, mũi kiếm đã hơi nghiêng lại, đâm vào bả vai hắn.
Hai mắt tử thị trợn to như chuông đồng !
Thì ra không giấu giếm huyền cơ gì, chỉ cần dựa vào sự tính toán thời gian kiếm ra khỏi vỏ vô cùng chính xác trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thì đối phương đã thừa sức đánh bại hắn rồi!
"Phốc phốc!"
Máu tươi chậm chạp tràn ra, sau đó đột nhiên phun tung tóe.
Tên tử thị kia vốn cho rằng mình còn có thể tiếp tục chống đỡ thêm mấy hiệp nữa, nhưng không ngờ ngũ tạng lục phủ của hắn đã hoàn toàn vỡ nát, mà sinh mệnh lực của hắn cũng đang bị điên cuồng xói mòn!
Không đau đớn gì cả, chỉ là hắn không thể tin nổi, rốt cuộc là Đao Hầu môn không thể nào sánh được với Diêu Sơn Kiếm Tông, hay là bản lĩnh của hắn không thể so được với Ngô Phong. Trong lúc nhất thời, tên Đao sư đã quy thuận vương phủ này cảm nhận được một sự sỉ nhục to lớn ngay trước lúc sắp chết!
Nhìn tên tử thị này chết đi, Ngô Phong dành một sự tôn trọng duy nhất cho vị Đao sư này, đó là cho hắn chết toàn thây dù sao Hầu Đao môn đã từng nổi danh cùng với Diêu Sơn Kiếm tông.
"Xem ra vương phủ cũng đã thâu tóm không ít thế lực, không biết toàn bộ Hầu Đao môn đã trở thành thế lực phụ thuộc An Vương hay chỉ mỗi gã này quy thuận vương phủ nhỉ, phải nhắc nhở Chúc Thiên Quan chú ý chút mới được." Ngô Phong khẽ thở dài một hơi.
Dù sao thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Hầu Đao môn xuống dốc thì xuống dốc, bên trong vẫn có cường giả lão tổ thượng vị Quân cấp thậm chí đỉnh vị Quân cấp tọa trấn, phải cẩn thận đề phòng!
......
Sở dĩ Tà Long được gọi là Tà Long bởi vì cho dù hai bên đã ký kết linh ước, một khi Mục Long sư mất đi giá trị lợi dụng thì nó cũng sẽ không ngại nuốt Mục Long sư vào bụng.
Trong mắt Vô Mục Tà Long, Quách Xương không phải là chủ nhân của nó, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ cung phụng nó còn sống trên thế gian này mà thôi, hắn chết rồi thì còn những kẻ khác thờ phụng nó.
Tà Long đều là như vậy, nguy cơ cắn ngược lại chủ nhân rất cao.
Huyết trì đã bị đông lại hoàn toàn, một dãy núi băng đứng sừng sững trong Bia thành, tạo thành một bức tường ngăn cách giữa con Tà Long đáng sợ này với những đường phố bình thường trong Bia thành.
"Đừng để nó vào thành." Chúc Minh Lãng biết Tà Long đang nung nấu ý đồ gì.
Vô Mục Tà Long có thể thôn phệ huyết dịch người sống để khôi phục sinh lực cho mình, thậm chí những móng vuốt và nhuyễn xúc đã bị chặt đứt kia cũng sẽ mọc ra chỉ trong một thời gian cực kì ngắn ngủi.
Rất hiển nhiên, bấy lâu nay Tà Long này luôn thèm khát cư dân trong Bia thành, mùi hương của người sống và huyết dịch tươi mới nồng nặc đã hấp dẫn nó vô số lần, cho dù mấy tên bao cỏ vô dụng của Vô Mục giáo không lên kế hoạch, nó cũng sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp để tàn sát tòa thành này, khiến máu trong huyết trì ngâm cả Bia thành!
Bây giờ nó đã bị trọng thương, cần người sống, cần máu tươi.
Nó phát cuồng đụng vào dãy núi băng, muốn xông thẳng vào trong Bia thành.
Ôn Mộng Như và Nam Vũ Sa sớm đã trấn thủ giữa tường thành và các đại lộ trong thành, dù sao cũng phải tiến hành một cuộc đại chiến với Tà Long này, nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ, Chúc Minh Lãng còn cố ý an bài cho hai nàng ở đó để chặn Tà Long lại.
Phần lớn cư dân ở đây đều là phàm nhân, nếu có mấy đầu Huyết Điệt Long chui vào bên trong thì chắc chắn sẽ mang đến một trận huyết vũ ngập trời mất.
Chúc Minh Lãng và Bạch Tần An đứng sau Vô Mục Tà Long, thế công chưa bao giờ dừng.
Vô Mục Tà Long gần như đã vứt bỏ việc phòng ngự. Móng vuốt, nhuyễn xúc và thân thể của nó thực sự quá nhiều, bỏ qua một lúc thì cũng không gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng cho chân thân của nó, hiện tại thứ nó đang cần nhất chính là huyết dịch!
Bò qua núi băng, nửa người dưới của Vô Mục Tà Long đã bị xơ cứng toàn bộ, nó đang lợi dụng những thứ nhuyễn xúc kia để hút lấy mặt đất và những nhà lâu như giác mút, gắng gượng bò vào trong thành!
Rất nhiều người trong thành cũng đã nghe thấy động tĩnh, bọn họ nhìn trận đại chiến này từ xa.
Mới đầu họ còn ôm tâm trạng xem trò hay, nhưng khi bỗng nhiên phát hiện một con Điệt Ma Long khổng lồ như pháo đài bò sang đây, ai nấy đều hoảng sợ đến mức hồn phi phách tán!
Nhuyễn xúc kia tùy ý quét qua một cái là những nhà lầu kiên cố lập tức đổ vỡ tan tác như nhà cát do trẻ con xây lên, khi móng vuốt đập lên đường phố, chúng trực tiếp sụp đổ vỡ nát, càng kinh khủng là cái đầu của Vô Mục Tà Long hoàn toàn do mấy chục con Huyết Điệt Long trộn lẫu vào nhau, không có ngũ quan, chỉ có độc nhất một cái miệng như giác hút xấu xí dữ tợn!
"Bạch Khởi!"
Chúc Minh Lãng hô lên một tiếng thật to, giẫm lên sông băng cao chót vót để nhảy lên lưng Băng Thần Bạch Long.
Ngồi cưỡi trên Bạch Long, Chúc Minh Lãng nhìn chằm chằm vào cái đầu chủ thể do mấy chục con Hắc Huyết Điệt Long tạo thành của Vô Mục Tà Long, hắn điều khiển Thần Bạch Long bay thẳng về cái đầu kinh khủng nhất kia!
Phải tranh thủ thời gian giết con súc sinh này, một khi để nó chui vào trong thành trì thì nó sẽ không ngừng đồ sát cư dân để bổ sung sinh mệnh lực, lúc đó muốn giết nó e rằng càng khó khăn hơn!
Chúc Minh Lãng xông về phía đầu của Tà Long. Tà Long kia cũng vô cùng căm hận Chúc Minh Lãng, thấy hắn cưỡi trên Bạch Long tự chui đầu vào lưới, nhất thời hơn mấy chục con Hắc Huyết Điệt Long ào ào xông đến như Huyết Liên, sau đó hóa thành một cái miệng khổng lồ sâu thẳm đủ để nuốt chửng cả một tòa thành lâu!
Quanh thân Băng Thần Bạch Long xuất hiện vô số phong vũ thánh khiết, những chiếc lông vũ ấy cuốn vào nhau như gió lốc, cũng lũ lượt cắt vào thực quản lộ ra khi Tà Long há to miệng!
Cắt nát một đầu Hắc Huyết Điệt Long xong, Bạch Khởi khéo léo luồn lách qua khe hở như cá bơi trong nước rồi chạy vọt ra ngoài.