Theo lệnh của Ôn Mộng Như, Dạ Phong, Bạch Tần, một vị kiếm cô đi lên phía trước dẫn đường cho cả đoàn nhập sơn.
Lần trước đến đây là vào buổi tối, Chúc Minh Lãng cũng chưa kịp ngắm cảnh quan trên Miểu Sơn Kiếm Tông. Lần này đường đường chính chính đến đây, hắn mới phát hiện, mỗi một bậc thang lên núi, đều có khắc một bức họa.
Trong bức họa là một nữ tử được đơn giản hóa, nàng đầu đội mũ có mành che, tay cầm bội kiếm hoặc ngự phi kiếm lượn lờ xung quanh.
Mỗi một bậc, đều biểu diễn những chiêu thức không giống nhau. Hiển nhiên, đây là một vài kiếm pháp của Miểu Sơn Kiếm Tông, mà mỗi một bậc thang chính là một kiếm thức.
Trong đội người đang nhập sơn, Ngô Phong, Vân Trung Hà, Thiệu Oánh, còn có kiếm sư Hạo Dã đi du lịch ở ngoài, sáng sớm hôm nay mới vội vàng đến nhập đội ngũ, bọn họ vừa leo núi vừa nhìn chăm chú vào kiếm phổ.
Rất nhanh, trên đường bắt đầu xuất hiện nhiều lối rẽ, mà kiếm phổ ở từng lối đi cũng sinh ra kiếm pháp theo từng con đường khác nhau. Đi trên con đường này, ai cũng có cảm giác như vừa đi vừa được nghe kinh thư, được quan sát biểu diễn kiếm pháp trực tiếp.
Đám người Diêu Sơn Kiếm Tông đều xem đến mê mẩn, bọn họ thậm chí còn vì đó mà muốn rẽ sang nhiều hướng khác nhau.
Vân Trung Hà muốn đi dọc theo hướng có bậc thang khắc các chiêu thức của Lưu Thuỷ Kiếm. Thiệu Oánh lại có chút si mê nhìn theo những chiêu thức của Vũ Đại Kiếm, dù có phải một mình một đường đi theo lối này, nàng cũng có thể ngay lập tức đồng ý.
“Các vị, những lối đi này đều có thể đi đến Miểu Sơn Kiếm Các, nhưng trên đường sẽ xuất hiện một vài bậc thang có bí thuật mê hoặc người xem, thậm chí những người đi cùng sẽ bị vây lại ở đó.” Bạch Tần An mở miệng nói.
“Bây giờ liền bắt đầu đưa ra thử thách cho chúng ta rồi sao?” Chúc Minh Lãng cười cười.
“Nếu Chúc công tử không có chút hứng thú nào với những kiếm phổ này, ngài cũng có thể trực tiếp đi theo chúng ta lên núi.” Bạch Tần An trả lời.
Ngô Phong, Thiệu Oánh, Vân Trung Hà, Hạo Dã bốn vị kiếm sư đến từ Diêu Sơn Kiếm Tông đều tỏ ra cực kỳ hứng thú.
Kiếm phổ khắc trên những bậc thang này đều được ghi lại cảm ngộ đơn giản của đại đạo, chúng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với những kiếm sư mới nhập môn, mà thậm chí ngay cả những người đã có kiếm pháp cao siêu cũng có thể nhìn vào đó mà lĩnh ngộ ra một tầng kiếm cảnh mới, khiến thực lực tăng lên một bậc.
Miểu Sơn Kiếm Tông rất ít khi có khách tới thăm. Bởi vậy, những kiếm phổ này mặc dù được khắc ngay trên đường, nhưng lại có rất ít người có thể quan sát chúng!
“Miểu Sơn Kiếm Tông quả nhiên có nội tình thâm hậu, vậy mà lại có thể đem con đường đi lên núi biến thành kiếm đạo chi lộ, đây có lẽ là tâm huyết cả đời của vô số các bậc tiền bối. Nhập gia tùy tục, nếu đây là đã là khảo nghiệm đối với khách đến thăm, vậy ta cũng muốn nếm thử một chút.” Ngô Phong nói.
“Một khi đã như vậy, chúng ta liền ở Kiếm Các chờ các vị. Khi các vị đi lên, có lẽ sẽ có một vài vị quý nhân của Miểu Quốc đang mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm pháp nổi tiếng cường đại của Diêu Sơn Kiếm Tông.” Bạch Tần An nói.
Nói xong, những phụ trách dẫn đường Bạch Tần An, Ôn Mộng Như, Dạ Phong đám người phụ trách dẫn đường từ cổng vào đến đây liền tách khỏi đội ngũ, đi lên đỉnh núi.
Các nàng bước đi nhẹ nhàng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi mấy kiếm phổ có chứa cổ lực kia. Có lẽ, những kiếm phổ này, các nàng đã thuộc nằm lòng, sẽ không bị sự biến ảo khó lường của chiêu thức mà trở nên hoang mang.
Con đường kiếm phổ này, dù là người không phải kiếm tu cũng sẽ dễ dàng bị đắm chìm trong đó. Thân là họa sự, Nam Linh Sa tựa hồ cũng có một vài cảm ngộ một vài điều kì lạ trong đó.
“Kiếm đồ có huyễn thuật.” Nam Linh Sa nhắc nhở Chúc Minh Lãng.
“Có phải cho đến khi lĩnh ngộ được kiếm ý bên trong, chúng ta sẽ luôn bị lạc trong những lối đi này?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Đúng vậy, đây là khảo nghiệm kiểm tra ngộ tính của những người đi nhập sơn, giống như là một loại đố đèn tinh diệu, nó sẽ cho ngươi một vài gợi ý nhỏ, sau đó ngươi đưa ra đáp án.
(đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Bởi vậy, những người không tu luyện kiếm cũng có thể tham ngộ. Nhưng muốn ngộ ra kiếm cảnh ẩn chứa bên trong lại rất khó, ngay cả những người đã là kiếm sư được mười năm rồi, cũng có thể tự chui vào ngõ cụt, thậm chí dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.” Nam Linh Sa giải thích.
Con ngươi luôn tĩnh lặng của nàng, đã bắt đầu lay động, dường như kiếm phổ này đã mở ra hứng thú của nàng. Mỗi lần bước lên một bậc thang, Nam Linh Sa đều sẽ dùng ngón tay vẽ theo những nét khắc trên bức họa, tựa như muốn ghi nhớ từng nét vẽ.
“Ta nhắm mắt lại, rồi bước lên trên được chứ?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Vậy ngươi đương nhiên có thể lên núi, nhưng giống như vị kiếm cô kia đã nói, ngươi thật sự có thể cưỡng lại được việc phá giải mê huyễn giấu trong những bức họa này thật sao? Nếu có thể bỏ đi tấm màn bí ẩn này, thực lực của các Thần phàm giả đều sẽ có tăng tiến rõ rệt.” Nam Linh Sa nói.
Bình thường, kể cả những khi cần bàn luận nhiều, Nam Linh Sa cũng rất kiệm lời, gần như chưa bao giờ hắn thấy nàng nói nhiều đến như vậy.
“Không dối gạt Linh Sa cô nương, Chúc Minh Lãng ta tuy chưa thể nói là tuyệt đỉnh, ngộ tính bậc nhất, kiếm cảnh cao nhất, nhưng mấy loại kiểm phổ tầm thường này, không thể làm khó được ta.” Chúc Minh Lãng mỉm cười, tự tin nói.
Nam Linh Sa nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, tựa như muốn từ đó mà tìm hiểu được thực hư của lời nói vừa rồi. Mà cũng phải, lời Chúc Minh Lãng vừa nói, khiến rất nhiều người vừa nghe đều cảm giác có gió mạnh quanh đây.
“Ngươi không tin?” Chúc Minh Lãng nhấc lông mày hỏi.
“Ngươi không bằng ta.” Nam Linh Sa nói.
“Thử so xem ai tới núi trước không?” Chúc Minh Lãng khiêu khích hỏi.
Cô em vợ họa sư này, vốn dĩ cực kỳ cao ngạo, khi bước chân vào Cực Đình Đại Lục, nàng cũng chưa để mấy tên thần phàm giả ở đây vào mắt.
Ngộ tính của một người, không liên quan đến cảnh giới, không liên quan đến thực lực, nó là thiên phú, chỉ đơn giản là nhìn xem người đó khi gặp phải bình chướng, sẽ vượt qua như thế nào.
“Ta ở Kiếm Các chờ ngươi.” Nam Linh Sa bỏ xuống những lời này, liền tự chọn một con đường nhỏ, vừa quan sát kiếm phổ, vừa tiến về phía đỉnh núi.
A!
Ngươi thật sự cho rằng chính mình thắng chắc rồi sao?
Chúc Minh Lãng cũng chọn một lối rẽ, bước vào.
Kiếm phổ nhìn qua thì khá đơn giản, chúng chỉ là một vài chiêu thức bình thường như: chọn, thứ, phách, quét, trảm, giá……
Nhưng nếu những chiêu thức trên kiếm phổ kia có thể thi triên được ra, vậy uy lực chắc chắn không tầm thường.
Chúc Minh Lãng luyện kiếm từ nhỏ, mấy thứ trên những bức họa kia, hắn nhìn qua liền có thể nhớ kỹ, những kiếm pháp này chỉ là một vài biến hóa bất đồng từ những chiêu thức bình thường kết hợp lại với nhau, chẳng có gì lạ cả.
Dọc theo con đường nhỏ, Chúc Minh Lãng phát hiện, ngoài hắn ra, hiện tại đã không còn một ai.
Trước mặt hắn là một bức tranh thiên nhiên núi rừng, an tĩnh về đêm. Đằng sau là con đường núi hiểm trở mà bọn họ vừa đi qua. Giống như Nam Linh Sa vừa nói, Kiểm phổ này, chứa đựng một loại huyễn thuật, khiến những người nhìn nó đều có thể dễ dàng bị trầm mê vào đó, thế giới của người xem lúc này chỉ còn nữ tử múa kiếm trước mặt mình, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Mỗi một lần kiếm pháp biến hóa, đều sẽ xuất hiện rất nhiều lối rẽ, mỗi lần rẽ đều phải suy nghĩ cặn kẽ, bởi nếu rẽ nhầm, người xem rất có thể sẽ bị vây trong đường núi này.
Chúc Minh Lãng vừa đi vừa âm thầm thấy kỳ lạ, hóa ra người có kiếm cảnh như hắn cũng có thể bị khóa ở đây. Xem ra những kiếm phổ này thật sự có huyền cơ mà hắn chưa lĩnh ngộ được.
“Thực thú vị, nếu kiếm cảnh của ta có thể nhờ đó mà tăng lên, vậy cũng coi như những kiểm phổ này có giá trị rồi.” Chúc Minh Lãng cũng dần dần đắm chìm vào trong kiếm phổ.
Kiếm tỉnh, có thể phát huy ra uy lực lớn bao nhiêu, có một cách, là xem minh văn mà Kiếm Linh Long đánh thức có lực lượng lớn bao nhiêu, còn một cách khác, là xem kiếm cảnh của chính hắn như thế nào……
Đi tới, đi tới, cảm ngộ, suy nghĩ , tốc độ bước đi của Chúc Minh Lãng nhanh dần, có vẻ như, mấy chỗ quan trọng trong kiếm phổ đều đã được giải quyết dễ dàng.
Dần dần, Chúc Minh Lãng lại từ bước chậm dần.
Không lâu sau, hắn từ đi từng bước dần biến thành chạy như bay.
Cuối cùng, Chúc Minh Lãng bắt đầu lướt bay trên sơn đạo!