Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 258: Kết thúc sỉ nhục khi trước

Chương 258: Kết thúc sỉ nhục khi trước




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Đến đêm thứ ba, Chúc Minh Lãng cuối cùng cũng tìm được Cẩm Lý tiên sinh.

Cẩm Lý tiên sinh chẳng có chút hứng thú gì với nghề rèn đúc này, nó chỉ vui vẻ bơi lội trong không khí, vừa bơi vừa thì thầm nghĩ kế hoạch để Hắc Thương Bạo Long được phát triển tốt nhất.

Thực tế, sau khi Linh Vực của Chúc Minh Lãng được trọng tố, có thể tự sinh ra linh khí, long thú nhận được lợi ích lớn nhất từ Linh Vực chính là Đại Hắc Nha.

Thần Mộc Thanh Thánh Long bởi vì là Tàn Long, cho nên nó không thể tiến giai đến thành thục kỳ, giờ chỉ có thể dựa vào nỗ lực của cả Mục Long Sư và chính bản thân nó mới may ra có thể bước ra một bước kia.

Kiếm Linh Long cùng Băng Thần Bạch Long hiện tại đều đã là Quân cấp, mặc dù tốc độ trưởng thành của chúng đã nhanh gấp trăm lần bình thường, nhưng thực lực của chúng vẫn tiến bộ khá chậm.

Dù sao, hiện tại tu vi của chúng đã có thể sánh với vạn năm thánh linh. Một tháng tẩm bổ tương đương với tu vi mười năm tu luyện được. Nhưng nếu so sánh với thời gian vạn năm, thì mười năm còn chưa bằng con số lẻ, thực lực trong một tháng tăng lên không đáng kể.

Đại Hắc Nha liền không giống như vậy.

Hiện tại cái nó thiếu chỉ là thời gian tiến giai, nếu được tẩm bổ đầy đủ trong một tháng này, tu vi của nó sẽ tương đương với mười năm phấn đấu tu luyện. Chúc Minh Lãng chỉ cần hơi đầu tư thêm linh vật bồi bổ vào, Đại Hắc Nha sẽ có thể tự mình đột phá đến Chủ cấp!

Từ khi có tiền, Chúc Minh Lãng chưa từng phải tiết kiệm khi nuôi nấng Đại Hắc Nha như lúc trước. Bữa thịt mỗi ngày đều là thịt ma thú tu vi ngàn năm loại hảo hạng, linh tư chuyên dùng cho việc cường hóa chưa từng dừng lại, chỉ cần Đại Hắc Nha tiêu hóa xong, liền lập tức ăn linh tư vào.

Cẩm Lý tiên sinh nhìn trúng điểm này, nên mới giúp Lôi Thương Bạo Long lập kế hoạch đầu tiên, đưa ra các bước tiến hóa tiếp theo.

“Cẩm Lý tiên sinh, ta sắp bắt đầu khai lò rồi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Mở thì mở thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn ngư gia ta biểu diễn vũ điệu loài cá, hoa lá nở rộ bốn bề mới chịu mở sao?” Cẩm Lý tiên sinh tức giận nói.

Nó đường đường là một Cẩm Lý có tôn nghiêm, không phải công cụ cầu vận may cho nhân loại ngu xuẩn! Phiền nhất là nó lại bị những tên nhân loại kia coi như linh vật, biểu tượng cho sự may mắn, mà tên Chúc Minh Lãng này cũng nằm trong số đó! (Dg: Linh vật tấu hài thì nghe hợp lý hơn, cá ngáo đá =))zz )

Mở bếp lò, Chúc Minh Lãng liền lấy ra Phi vũ long khải, nói ra cũng kỳ, mấy quyển kỳ thư hắn từng xem đều nói rằng, khi một kiện bảo vật xuất thế, đa phần đều sẽ tỏa ra ánh sáng chói lóa, khiến những người chứng kiến chỉ có thể nhắm mắt lại, thậm chí có nhiều bảo vật còn tỏa ra thất thải tường vân bao quanh, tạo thành những hoa văn huyền bí,…

Vì sao kiện long khải này lại không giống trong sách nói vậy?

Có phải hắn khắc họa minh văn thất bại, cho nên khải giáp này đã hỏng, thành rác rưởi bỏ đi?

Tấm khải giáp trắng bóc từ trên xuống dưới, Chúc Minh Lãng có chút đau lòng nhìn nhìn, sau đó mặc lên cho Băng Thần Bạch Long đang hưng phấn đứng bên cạnh hắn.

Dùng có tốt hay không, mặc vào mới biết được.

Long khải, là cùng linh hồn tương liên, không giống khải giáp của binh lính tướng sĩ hay mấy cự thú chuyên phục vụ chiến tranh ngoài kia.

Sau khi mặc xong, Chúc Minh Lãng liền để Tiểu Bạch Khởi biến ảo thành hình thái to lớn lúc chiến đấu, gọi ra Phi Vũ Long Khải!

Băng Thần Bạch Long vươn người, giang rộng đôi cánh, bộ lông cao quý trên thân cũng khẽ phiêu lên theo. Nó ngửa đầu lên, trên thân mình liền xuất hiện một đóa thánh hoa, sáng chói như mặt trời nhỏ, Chúc Minh Lãng suýt thì không mở nổi mắt!

Ngay sau đó, ánh sáng kia liền hóa thành từng chùm tia sáng nhỏ, từng mảnh từng mảnh phi bạch thánh vũ được sinh ra từ thánh hoa, thánh khiết và trong sáng, những tinh thể phiêu du trên mình Băng Thần Bạch Long đều là hoàn mĩ nhất, chúng phát ra ánh sáng rực rỡ muôn màu, điểm xuyết trên nền thánh vũ màu trắng, càng làm tăng vẻ tuấn dật, uy nghiêm của Băng Thần Bạch Long, khiến những người chứng kiến có cảm giác đứng trước mặt mình bây giờ là chúa tể của sông băng, thống trị mùa đông lạnh giá!!

Chúc Minh Lãng đôi mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng mở càng lúc càng lớn.

Thật sự tỏa ra quang mang chói mù mắt hắn, vậy mà thật sự có thánh hoa tuyệt phẩm xuất hiện, như vậy có nghĩa là minh văn hắn khắc lên đã thành công, thậm chí ngay cả dực, vũ, trảo, đuôi, thân, mỗi bộ phận đều có thêm ít nhất một hiệu ứng phụ!

Cẩm Lý tiên sinh đang lải nhải ở bên cạnh cũng bị Phi Vũ Long Khái hấp dẫn đến, nó cảm giác đôi mắt cá của mình cũng bị ánh sáng cầu vồng kia chiếu vào nhìn lộng lẫy không khác gì trân châu luôn rồi.

“Tiểu Thánh Phẩm!”

“Chẳng lẽ bổn ngư gia ta thực sự có thần thông cầu vận may?”

“Vì cái gì một tên Chú tạo sư gà mờ, cũng có thể rèn ra Tiểu Thánh Phẩm?”

Cẩm Lý tiên sinh nhìn về phía Chúc Minh Lãng, rồi lại nhìn kiện Thánh Khải Long Trang trên thân Băng Thần Bạch Long.

“Đây có lẽ là do thiên phú đi.” Chúc Minh Lãng vui vẻ nhìn thành quả trước mắt.

Mấy cái huyền học mê tín kia so làm sao được. Thiên tài vạn năm còn chưa chắc có một như hắn, kiếm tu, Mục Long thuật, rèn đúc thuật, Chúc Minh Lãng hắn đều có thể dễ dàng đạt đến độ cao mà người người đều phải ngước nhìn!

“Chúc công tử, Chúc công tử.” bên ngoài phòng, giọng nói thanh thúy của Dạ Phong sư muội vang lên.

“Dạ Phong sư muội, muộn như vậy rồi, tìm ta có chuyện gì vậy?” Chúc Minh Lãng mở ra cánh cửa dày nặng, có chút khó hiểu hỏi.

“Ba vị chưởng môn của các tông môn đã cho phép, ngày mai vài vị liền có thể tiến vào Miểu Sơn Kiếm Tông, bọn họ nói rằng, Chúc công tử đã rèn đúc nhiều ngày, sợ ngài chưa biết tin, nên ta cố ý đến đây thông báo với ngài.” Dạ Phong sư muội nói.

“Được rồi, đa tạ Dạ Phong sư muội đã báo tin.” Chúc Minh Lãng nói.

“Chúc công tử cũng không nên rèn lâu quá, tốt nhất ngài nên chuẩn bị tinh thần thật tốt. Dù sao Miểu Sơn Kiếm Tông chúng ta từ trước tới nay đều cực bài xích nam tử, sau khi lên núi, chắc chắn các ngươi sẽ bị rất nhiều kiếm sư khiêu khích, huống chi các ngươi còn là người của Diêu Sơn Kiếm Tông……” Dạ Phong sư muội tốt bụng nhắc nhở nói.

Nói xong, Dạ Phong sư muội liền rời đi, nàng tuy rằng có chút tò mò Chúc Minh Lãng đang rèn cái gì mà lâu như vậy, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, không tiến vào nhìn xem.

Chúc Minh Lãng đóng lại cánh cửa dày nặng, gương mặt tươi cười thưởng thức khí chất chúa tể băng hà tỏa ra quanh người Băng Thần Bạch Long.

“Vừa hay, ngày mai có thể rửa mối nhục xưa!” Chúc Minh Lãng nói.

Ôn Lệnh Phi!

Khi còn niên thiếu, tu vi không địch lại, không những bị thua, còn bị người ta sỉ nhục, dùng lưng kiếm đánh đến bầm dập khắp người.

Hiện giờ hắn đã không phải tiểu kiếm tu của năm đó nữa!

“Du ~~~~” Băng Thần Bạch Long cũng gọi một tiếng.

“Ngươi cũng không quên nữ nhân kiêu ngạo, ương ngạnh kia đúng không?” Chúc Minh Lãng đáp lại Tiểu Bạch Khởi.

Tiểu Bạch Khởi gật gật đầu.

Nếu thực lực chỉ là trung vị Quân cấp, Chúc Minh Lãng biết hắn rất khó chiến thắng Ôn Lệnh Phi, nhưng giờ có Thánh Phẩm Long Khải trong tay, Tiểu Bạch Khởi hẳn là có thể khiêu chiến với cả thượng vị Quân cấp.

Tương lai, Ôn Lệnh Phi đúng là có khả năng đi đến cảnh giới của Chúc Tuyết Ngân hiện tại, nhưng nàng còn cần phải lắng đọng nhiều năm nữa mới có thể đạt được.

Hiện tại, nàng vân chưa thể có thực lực vương cấp, luôn đứng ở thế bất bại giống Chúc Tuyết Ngân được.

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng hiểu, mục đích của lần tiến vào Miểu Sơn Kiếm Tông này, không phải để giải mối nhục năm đó, cái hắn cần hiện tại là Thần Cổ Ngọc Đăng.

……

Miểu Sơn Kiếm Tông, đặt tổng đàn tại một quốc gia ở phía Tây, nằm trên núi Miểu Sơn.

Dưới chân núi, là một tòa thị trấn có mối liên hệ chặt chẽ với thủ đô, thị trấn phi thường yên lặng, đứng trên sông có thể nhìn đến từng dãy từng dãy nhà với mái ngói màu xanh, một vài nữ tử đội mũ rộng vành có mành che đi lại trên đường, trang phục trên người các nàng đều mang vẻ phong tình của đa tộc, mỗi người đều như những đóa sơn hoa nở rộ xinh đẹp, tràn đầy sức sống, lại không thiếu phần vũ mị.

Ra khỏi tòa Thanh Sơn trấn liền có thể nhìn thấy sơn môn Miểu Sơn Kiếm Tông. Từ ngoài cửa môn, bọn họ đã có thể cảm nhận được khí thế chấn nhiếp thiên hạ của đại Tông Môn, Miểu Sơn Kiếm Tông nhìn tựa như một tòa cung điện cổ kính, phi thường khí phái, con đường dài tiến vào các ngọn núi đều được lát đá xanh. Ẩn hiện giữa rừng cây phía xa xa là Tu Kiếm Các, Kiếm Đường, Kiếm Điện lần lượt được xây bằng gỗ thanh, gỗ đỏ, gỗ tím.

“Sư thúc, sơn trang của chúng ta, hình như có chút keo kiệt thì phải?” Một nữ kiếm sư tên Thiệu Oánh nhỏ giọng nói một câu.

“Miểu quốc giàu có là chuyện thế nhân đều biết, không cần để ý chút điểm nhỏ nhặt này, kiếm đạo cao thâm, mới là con đường đúng đắn!” Ngô Phong vẻ mặt vân đạm phong khinh trả lời.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch