"Kiếm thứ mười hai!" Các kiếm cô Miểu Sơn Kiếm Tông đều không thể nào tin nổi.
Lúc Hạo Dã thi triển đến kiếm thứ tám thì đã tạo ra khí thế cản đáng sợ không thể chống nổi, mỗi một kiếm phía sau đều có uy lực gấp bội, có thể nói một kiếm tương đương với một cảnh giới lớn, vậy nếu Chúc Minh Lãng kia còn tu vi kiếm tu thì chẳng phải sẽ cường đại đến mức vượt sức tưởng tượng ư?
"Chỉ đi kiếm thức một cách vô nghĩa, vậy chẳng khác gì múa kiếm." Chúc Minh Lãng lắc đầu, thái độ hết sức kiên quyết.
Những người ở đây đều than ngắn thở dài, có thể thấy được ngay cả những tiểu thư quý tộc đứng xem ở bên ngoài kia cũng rất chờ mong chiêu thức tiếp theo của Kiếm Vẫn kiếm pháp.
Hạo Dã cũng vô cùng phiền não, tự trách ngộ tính của mình còn quá kém, hận không thể giúp tông lâm của mình được nở mày nở mặt ngay thời điểm quan trọng này.
"Hay để ta lên đi." Lúc này, giọng nói êm tai của Nam Linh Sa vang lên.
Ngô Phong, Vân Trung Hà, Hạo Dã và Thiệu Oánh đều trừng to mắt mà nhìn Nam Linh Sa. Chúc Minh Lãng cũng đưa mắt nhìn sang em dâu họa sư của mình với vẻ mặt khó hiểu.
"Mau đi trộm." Nam Linh Sa nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng lập tức hiểu ý.
Nam Linh Sa sẽ thu hút sự chú ý của mọi người vào mình, còn hắn sẽ thuận thế vào cổ tháp đằng sau Kiếm các để trộm Thần Ngọc!
Chúc Minh Lãng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có rất nhiều kiếm cô không có tư cách tham gia cuộc hội nghị giao lưu này đều đang nhìn từ phía xa, hiển nhiên đều cảm thấy hứng thú với chiêu thức của Kiếm Vẫn kiếm pháp.
Lúc này đúng là cơ hội tốt nhất, Chúc Minh Lãng tin rằng, dù là những cao thủ đứng xung quanh Kiếm các cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội quan sát Kiếm Vẫn kiếm pháp.
Vấn đề là, Nam Linh Sa thật sự có thể thi triển kiếm pháp tiếp theo sao??
Nàng là một họa sư, lấy họa cảnh để biểu hiện ra kiếm cảnh chính là một việc có độ khó cực cao!
"Không phải Linh Sa cô nương là họa sư sao?" Ôn Lệnh Phi dò hỏi.
"Chưởng môn, trong thi đấu thế lực, Linh Sa cô nương từng dùng họa thuật thi triển ra Kiếm Vẫn kiếm pháp để đánh bại Vân Trung Hà. " Bạch Tần An nói.
"Đã như vậy thì chúng ta liền rửa mắt trông chờ thôi." Ôn Lệnh Phi mỉm cười.
....
Nam Linh Sa đến gần Kiếm các, nhìn vào mấy cây thông xanh đang hơi nghiêng về phía sơn cốc rộng bát ngát kia.
Nàng khẽ nâng tay lên, bút hiện ra từ trong không khí, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay trắng nõn như lông hồng của nàng.
Nam Linh Sa ngoái đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua các kiếm sư của Miểu Sơn Kiếm Tông và Diêu Sơn Kiếm Tông, rồi lại liếc mắt nhìn Chúc Minh Lãng đã lặng lẽ thối lui ra khỏi trướng bồng màu trắng..
Không nhìn nữa, Nam Linh Sa bắt đầu động bút, bút vẽ nhẹ nhàng trong tay đột nhiên sắc bén như lợi kiếm, đâm về phía sơn cốc rộng lớn!
"Kiếm thứ nhất!"
Kiếm rung động lên, làm cả núi rừng đều lay động theo, sau đó Nam Linh Sa vẽ ra một thanh đại kiếm, nó hạ xuống về phía sơn cốc xa xôi, chim thú trong sơn cốc lập tức bị kinh động bay đi, tựa như đã có một trận thiên diệt khổng lồ giáng xuống.
Nam Linh Sa thành thạo họa công, hơn nữa nàng đã tập luyện Kiếm Vẫn kiếm pháp này trên vải vẽ không biết bao nhiêu lần.
Mỗi một kiếm đều được nàng thi triển ra một cách vô cùng lưu loát hoàn mỹ, thậm chí đến kiếm thứ tư cùng kiếm thứ năm, phảng phất uy lực của chúng nó đã sắp vượt qua cả một kiếm sư thuộc đấu kiếm phái chính thống như Hạo Dã!
Khi nhìn thấy kiếm thứ năm, toàn bộ những người trong Kiếm các mới bỏ đi thái độ xem kịch, ai cũng đắm chìm vào trong khung cảnh kết hợp giữa họa cảnh và kiếm cảnh hết sức khoáng đạt này. Cả sơn cốc chấn động, dòng sông ngăn nước, cây rừng bị tàn phá, Nam Linh Sa tựa như một Kiếm Tiên chân chính, mỗi một bút đều là kiếm pháp lăng lệ bá đạo nhất. Kiếm ảnh bàng bạc hạ xuống từ không trung kia, còn có cả kiếm hồng có tính hủy diệt cực mạnh đang cuốn lên ấy, tất cả đều khiến tuyệt đại đa số kiếm sư của Miểu Sơn Kiếm Tông và Diêu Sơn Kiếm Tông phải xấu hổ!
"Kiếm thứ chín!"
Đột nhiên Nam Linh Sa ném bút vẽ trong tay ra, nó vẽ mấy nét trên bầu trời mênh mông, sau đó một thanh Tuyên Cổ Ma Kiếm bất chợt hiện lên, nó lướt qua hai tòa sơn phong chi kiếm, nhưng đỉnh núi ở phía xa kia lại bị khí lãng từ ma kiếm nghiền nát!
Kiếm thứ mười!-
Kiếm thứ mười một!
Hai kiếm này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, sơn cốc bao la, núi non trùng điệp tráng lệ, sơn phong nguy nga đến thế nào đi nữa, thì khi mười chiêu thức của Kiếm Vẫn kiếm pháp xuất hiện, chúng không hề chịu tải nổi, lung lay như có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nếu Nam Linh Sa không cố ý kích phát kiếm uy lên bầu trời bao la, e rằng phong cảnh tú sơn tráng lệ của sơn cốc bên dưới Kiếm các Miểu Sơn Kiếm Tông sẽ bị thay đổi hoàn toàn!
May mắn thay, Miểu Sơn Kiếm Tông cũng không thèm để ý chúng sẽ bị hư hao thế nào, bởi trong một nơi tràn ngập linh khí như vậy, cho dù gặp phải cảnh sơn băng địa liệt thì chúng nó sẽ tự khôi phục chỉ trong một thời gian ngắn, có khi còn hiện ra cảnh sắc khác cũng không chừng.
Để kéo dài thời gian cho Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa cố ý làm chậm một chút, nhất là kiếm thứ mười hai.
Nàng hít thở thật sâu như đang điều tức, càng giống như đang đắm chìm trong sự biến ảo của kiếm pháp!
.....
Một bên khác, Chúc Minh Lãng nghe thấy động tĩnh dữ dội trong sơn cốc, vừa thầm tán thưởng em dâu họa sư quả nhiên là một yêu nghiệt, vừa lặng lẽ tiến về phía Thần Cổ Ngọc Đăng.
Nghe nói đến đi trộm, có lẽ Tiểu Bạch là tên hí ha hí hửng nhất.
Nó vỗ cánh, đôi Băng Thần chi mâu lanh lợi đảo mắt nhìn xung quanh, nó đang
duy trì hình thái linh lung này nên không dễ bị phát giác ra khí tức.
Mà bản thân Chúc Minh Lãng thì cũng không có tu vi rõ ràng mang tính công kích gì, trong mắt những thủ hộ thú cường đại và chấp chưởng giả kia, hắn chẳng hề có gì khác biệt so với mấy con hươu nhỏ nhắn.
Trên đường đi rất thuận lợi, đa phần mọi người đều bị đại hội giao lưu này thu hút sự chú ý. Cuối cùng Chúc Minh Lãng cũng đã tìm được toà cổ tháp kia, nó thực sự rất nổi bật, dưới ánh mặt trời, toàn thân nó lóe lên ánh hào quang "vừa nhìn đã biết nhất định là báu vật"!
Có thể là Miểu Sơn Kiếm Tông không nghĩ rằng sẽ có ai dám tới tông lâm họ trộm đồ, cho nên không hề bố trí nhân thủ canh giữ xung quanh toà cổ tháp, thỉnh thoảng thấy được mấy người đi qua nhưng cũng chỉ là tiểu kiếm cô quét dọn lá rụng mà thôi, ai cũng tầm mười bốn đến mười sáu tuổi, ngây thơ cực kì, hoàn toàn không phải mối uy hiếp đối với Chúc Minh Lãng.
Đương nhiên, cũng không thể để những tiểu kiếm cô này nhìn thấy hắn, nếu bọn họ phát hiện bảo vật không thấy đâu cả thì chắc chắn sẽ bị lôi đi hưng sư vấn tội, lúc hắn chết cũng không chịu thừa nhận thì càng hùng hổ hơn cho mà xem.
"Nhẹ nhàng hơn mình nghĩ." Chúc Minh Lãng đi tới phía dưới cổ tháp, ngẩng đầu nhìn Thần Cổ Ngọc Đăng được đặt trên đỉnh tháp.
Cân nhắc đến việc sẽ làm chuyện này, trên đường đi Chúc Minh Lãng đã mua rất nhiều ngọc giả, nhất là những đăng ngọc tỏa ra ánh hào quang vô cùng bất phàm nhưng thật ra chẳng có chút tác dụng gì...
Chỉ vì giây phút thay xà đổi cột này!
Nếu trộm đồ mà bị phát hiện tại chỗ thì chắc chắn bọn hắn sẽ bị tạm giam. Nhưng nếu bọn hắn đã rời khỏi đây hết rồi, thậm chí đã thoát ra ngoài phạm vi quốc gia của bọn họ, cho dù đối phương phát hiện đồ vật đã bị trộm, đoán được là bọn hắn, có muốn làm thì cũng chỉ là nói mà không có bằng chứng, Miểu Sơn Kiếm Tông căn bản không động được họ.
Cẩn thận so sánh một phen, Chúc Minh Lãng chọn ra một viên quang trạch mà mình đã thu thập có kích thước gần viên trên đỉnh tháp nhất, sau đó nhờ Tiểu Bạch Khởi bay lên lén đổi lại.
Đằng sau, sơn cốc lắc lư dữ dội dẫn đến Kiếm các cũng hơi rung chuyển theo, tiếng kêu đầy kinh ngạc của các kiếm cô kia vang lên, có lẽ là Nam Linh Sa đang thi triển kiếm thứ mười hai rồi!
"Chính là lúc này."
Chúc Minh Lãng trông chừng, Tiểu Bạch Khởi đi đổi.
Một người một rồng làm việc rất thành thạo, hoàn thành hành động trộm ngọc một cách hoàn hảo.
Chúc Minh Lãng giấu ngọc vào trong càn khôn pháp thuật của cái đuôi Bạch Khởi, bây giờ cho dù bị bắt tại chỗ thì cũng không thể tìm thấy tang vật.
Chúc Minh Lãng còn chưa kịp thưởng thức bảo ngọc này thì đã phải tranh thủ thời gian mà bỏ trốn, thừa dịp những kiếm cô của Miểu Sơn Kiếm Tông kia còn đang bị si mê trong họa thuật của Nam Linh Sa, hắn trở lại vị trí của mình, thần không biết quỷ không hay.