Bộ ngực cao ngất nhè nhẹ phập phồng, sắc mặt Nam Linh Sa hơi ửng đỏ, hiển nhiên làm cho mười hai đạo kiếm trong tranh xuất ra cũng hao tốn rất nhiều khí lực của nàng.
Nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn lướt qua chỗ trướng màu trắng, đã nhìn thấy Chúc Minh Lãng đường hoàng ngồi tại đó, còn cầm đầu mọi người vỗ tay tán thưởng cho nàng.
Điều này làm cho Nam Linh Sa thở dài một hơi.
Hẳn là không có ai phát hiện ra.
Kiếm pháp bậc này quả thực vẫn là quá cao thâm, tuy chỉ là mười hai kiếm, nhưng cũng khiến sinh khí toàn thân nàng giống như bị rút cạn vậy, nếu ở trong thực chiến, mười hai thanh họa kiếm này mà còn không hạ được đối thủ, người chịu chết hơn phân nửa chính là bản thân.
"Thật sự là một Họa Sư vô cùng lợi hại." Chưởng môn đội mũ hắc sa Ôn Lệnh Phi từ trong thâm tâm thầm khen ngợi một câu.
Mấy vị trưởng lão của Miểu Sơn Kiếm tông, các vị đường chủ cùng các Kiếm cô, đệ tử cũng đều kinh thán không thôi, uy lực của mười hai thanh họa kiếm này quả nhiên tuyệt đại vô song, kinh diễm vạn chúng, tuyệt đối không thua kém chút nào so với một Kiếm tôn chân chính, chỉ là một lần biểu diễn, nhưng cũng khiến cho mỗi đại cao thủ trong Miểu Sơn Kiếm tông nhận thức rõ ràng thực lực của vị Họa Sư này khủng bố đến mức nào!
Bốn người Ngô Phong, Hạo Dã, Vân Trung Hà, Thiệu Oánh ở trên Miểu Sơn Kiếm tông dùng ánh mắt giống như đang nhìn thấy quái vật nhìn chằm chằm Nam Linh Sa.
Còn để cho người khác sống không a!!!
Bọn họ, những kiếm sư chính tông của Diêu Sơn Kiếm Tông cũng không có được lĩnh ngộ cao như vậy, thậm chí toàn bộ Diêu Sơn Kiếm tông số người thi triển được trên mười kiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nam Linh Sa là một họa sư, chỉ là có chút hứng thú rồi học tập Kiếm Vẫn trận, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa sâu xa trong đó!
Lúc này, mọi người mới ý thức được tại sao Nam Linh Sa lại ngồi được vị trí đầu tiên trên đỉnh Kiếm Các này rồi!
"Linh Sa cô nương, lần đầu tiên ngươi chỉ sử dụng được bốn kiếm, năm kiếm, lúc này đây đã sử dụng được mười hai kiếm, xem ra thiên hạ bất kể thần phàm ý cảnh nào cũng không thể làm khó được ngươi nữa rồi." Chúc Minh Lãng vỗ tay, lời khen ngợi thực sự phát ra từ nội tâm.
Mười hai kiếm!
Còn tưởng rằng Nam Linh Sa dùng họa thuật loạn vẽ thôi, cố ý tạo cơ hội cho mình đi trộm đồ, thật không ngờ nàng thật sự họa ra được đến mười hai thanh kiếm....
"Ngươi thua." Gương mặt hồng nhuận của Nam Linh Sa từ từ khôi phục lại màu trắng ngần.
"Cái gì?" Chúc Minh Lãng mơ hồ hỏi.
Một lát sau, chúc Minh Lãng mới ý thức điều mà Nam Linh Sa đang nói đến, nhất thời cười mỉa.
Nam Linh Sa nói là vụ cá cược xem ai lên đỉnh núi trước a!
Quả thực, là mình thua.
Có thể nói là do mình ngộ nhập vào kiếm mộ, Kiếm Linh Long lại cùng các nhân gia quỷ mị trong kiếm mộ đánh nhau một trận, nếu không mình sớm đã đến được Kiếm Các rồi!
Bất quá bại trong tay cô em vợ họa sư này, cũng không tính là chuyện mất mặt gì.
Thần phàm giả, càng bước vào giai đoạn hậu kỳ, lại càng chỉ là một người làm công.
Nửa sau của buổi giao lưu, Chúc Minh Lãng nhìn như phong vân kinh đạm, nhưng nội tâm hắn lại mãnh liệt dậy sóng.
Đừng bị phát hiện!
Ngàn vạn lần chớ để bị phát hiện!
Các Kiếm cô của Miểu Sơn Kiếm tông đều đội mũ rộng vành có mành che mặt, giống như nửa người mù vậy, cho nên bọn họ chắc vẫn chưa phát hiện vừa rồi cổ thần ngọc đăng bị trộm đi.
Chỉ cần trận giao lưu kiếm thuật này nhanh chóng kết thúc, để cho bọn họ an toàn xuống núi, sau đó nhanh chóng rời đi, như vậy mọi chuyện liền nước chảy thành sông, vạn sự đại cát!
Sắc trời dần tối, tiếp theo chính là hai đại kiếm tông lần lượt thể hiện những kiếm pháp tương đối cơ bản, chủ yếu là để cho các đệ tử hai bên có cơ hội học tập.
Bất tri bất giác đã đến hoàng hôn, Chúc Minh Lãng cảm thấy nhóm mấy kẻ si mê kiếm thuật đó hẳn vẫn chưa thỏa mãn.
Làm sao mà quan hệ hai bên lại hòa thuận rồi, bầu không khí trở nên khách sáo như vậy, cứ như ban đầu giương cung bạt kiếm không phải tốt hơn sao, thậm chí phỉ nhổ lẫn nhau một phen cũng được, sau đó sớm rời đi, tiếp tục thời đại cừu hận, sao tự dưng đang yên đang lành kết thân như vậy làm gì!
"Hôm nay tham quan luận bàn, đối với Tông môn ta quả thực có ích lợi không nhỏ, qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ lại phái một vài đệ tử đến Diêu Sơn Kiếm Tông học tập luận bàn, cảm tạ các vị Kiếm sư Diêu Sơn Kiếm tông đã thẳng thắn truyền thụ." Ôn chưởng môn hào phóng nói.
"Sắc trời cũng đã tối, chúng ta cũng biết được quy tắc của Miểu Sơn Kiếm tông, vậy liền xuống núi trước…" Ngô Phong đường chủ nói.
Quả thật ngay từ đầu giữa hai bên có rất nhiều thành kiến, nhưng dần dần, nhóm Kiếm cô của Miểu Sơn kiếm tông cũng không có cố tình gây sự như vậy nữa, đãi ngộ của mấy người nam nhân cũng có chuyển biến rõ rệt.
Có được sự tán thành của nhân gia chưởng môn và các trưởng lão, Ngô Phong cũng cảm thấy một chuyến này đi không hề uổng công, dù sao nhiều năm qua Miểu Sơn Kiếm tông vẫn trong trạng thái phong bế hoàn toàn, chẳng mảy may để các tông lâm khác vào mắt, có thể làm cho các nàng đối với Diêu Sơn Kiếm tông có cái nhìn mới, đối với sự phát triển sau này của kiếm tông càng có lợi!
"Quy củ là do người định, Miểu Sơn kiếm tông mấy năm nay quả thật có chút cứng nhắc, luôn phong bế quá mức, từ khi ta chấp chưởng chức vị chưởng môn đến nay, cũng đang từng bước tạo nên chút đổi mới." Ôn Lệnh Phi nói.
"Chưởng môn, chúng ta trước nay chưa từng có tiền lệ có nam nhân ngủ lại nơi đây." Mấy vị trưởng lão sợ hãi tột cùng, hoảng hốt kêu lớn, dường như chỉ cần lưu nam nhân ở lại đây ngủ thì khí tiết tuổi già của họ cũng khó mà giữ được. (DG: vẫn câu nói đó, nếu là Sắc Hiệp thì sẽ khác =))zz khửa khửa khửa!!)
Ôn Lệnh Phi hiển nhiên cũng cảm thấy hoàng hôn sắp lặn mất sau chân trời rồi.
Đồng thời các vị Kiếm sư hôm nay đã thi triển kiếm thuật cả ngày rồi, mệt mỏi rã rời, bây giờ mà một mực tiễn người ta xuống núi, cái này không những có chút cổ hủ mà còn có chút quá đáng rồi.
Ngô Phong đường chủ của Diệu Sơn Kiếm tông không hề chịu ảnh hưởng tư tưởng nam nữ bất bình, vô cùng nhân nhượng với quy củ của Miểu Sơn Kiếm tông, lúc truyền thụ kiếm thuật cũng không hề có ý muốn giấu diếm chút nào, phần này tâm tư quả là đáng để kính phục, tôn trọng.
Chính như nàng nói, quy củ là do người định.
Hiện tại nàng là chưởng môn, nàng nói có thể, vậy liền có thể.
"Muốn ngủ lại đây sao, thực sự là quá tốt rồi, ta vẫn luôn nghe nói hương thơm của các đệ tử Miểu Sơn Kiếm tông khiến người khác vui vẻ, cho dù chỉ lặng yên ngồi một chỗ cũng có thể làm say lòng người, huống hồ chi là sau khi đã tắm rửa thay y phục nữa chứ, ai, tâm nguyện suốt đời này của ta rốt cục cũng hoàn thành được, ở lại qua đêm ở Miểu Sơn Kiếm tông, hắc hắc hắc!" Chúc Minh Lãng lớn tiếng nói, giống như chỉ sợ người khác không nghe thấy lời hắn nói.
Hết thảy Kiếm cô chân mày đều nhăn thành một đoàn.
Cái đồ lưu manh này, thì ra ngay từ đầu đã nhắm tới chủ ý này!
Làm sao có thể để tên đăng đồ lãng tử như vậy qua đêm ở Miểu Sơn Kiếm tông!
"Ôn chưởng môn, Vụ quốc nam tử chúng ta đều là những nam nhân có phong độ, ở trong mắt chúng ta, khuê phòng nữ tử chính là vùng đất thánh, tức là có được mời cũng không thể tùy ý đi vào, cũng giống như Miểu Sơn Kiếm tông các vị, vẫn coi Tông lâm như một địa phận thần thánh, định ra một chút quy củ, chúng ta đương nhiên sẽ không để tâm, nhưng nếu chưởng môn nguyện ý phái một vài đệ tử đến Diêu Sơn Kiếm tông làm khách, chúng ta hoan nghênh tột cùng." Ngô Phong vẫn như cũ duy trì được khí tiết thành thục của một người nam nhân nên có.
Các nàng vẫn duy trì được truyền thống tôn nữ, cũng không không làm ảnh hưởng đến phẩm đức khiêm nhượng của nam nhân Vụ quốc.
"Ngô đường chủ, nếu đa số các Kiếm sư trong Diêu Sơn Kiếm tông đều giống như ngài đây, luận về tâm tính, càng là cao hơn cả nhóm nữ nhân Kiếm sư tâm cao khí ngạo ở Miểu Sơn Kiểm tông ta." Ôn chưởng môn hành lễ một cái, biểu thị sự áy náy đồng thời cũng biểu thị sự kính phục phát ra từ nội tâm.
"Ôn chưởng môn, ngươi kiên trì thêm chút đi a, chúng ta kỳ thực rất muốn ngủ lại. Ngô Phong sư huynh, lúc này cần gì phải giả bộ nhân nghĩa đạo đức gì chứ, ngươi sau khi trở về lại cùng các đường chủ khác nói ngươi từng ở lại ngủ trong Miểu Sơn Kiếm tông một đêm, tất cả đường chủ đều phải ghen tỵ với nhau." Chúc Minh Lãng bày ra bộ dáng vô cùng không cam lòng, vội vội vàng vàng nói.
"Tiểu sư thúc, cho dù đây là ý nghĩ chân thật của người, người cũng không thể nói lớn tiếng như vậy nha, rất mất mặt." Thiệu Oánh tiểu sư muội nhỏ giọng nói.
"Có gì mất mặt, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, lẽ nào mấy nam tử ngoài kia nghìn dặm xa xôi đến đây không phải để tìm kiếm mỹ nhân?" Chúc Minh Lãng lại tiếp tục nói ra mấy câu mạo phạm khiến người người chán ghét.
Những Kiếm cô nữ nhân ở Miểu Sơn Kiếm tông này...
Chúc Minh Lãng quá hiểu họ.
Càng muốn lưu lại, các nàng càng thêm kiên quyết không đồng ý.
Nói thật Chúc Minh Lãng cũng sợ Ôn Lệnh Phi một người nắm quyền, đánh vỡ quy củ cổ xưa, làm cho các trưởng lão đang phản đối đây cũng phải câm miệng.
Nếu thực sự ngủ lại thật, phiền phức liền lớn!
Chúc Minh Lãng giờ phút này mới là người muốn bỏ chạy mất dạng đầu tiên!
Nhưng mà con người mà thường già mồm vô lý, không tỏ ý ngược lại, xác suất rất lớn sẽ bị lưu lại, lúc đó Ôn Lệnh Phi cũng chẳng thèm để ý đến mấy quy củ cổ xưa ấy của Miểu Sơn Kiếm tông.