Mọi người đứng ở đồi núi cao, mấy nữ đệ tử của Miễu Sơn Kiếm Tông dắt tới mấy con linh điểu có huyết thống Long Tước, bọn chúng đã được gắn yên, nó là loại chim cưỡi rất thoải mái, nhưng nó cũng có giới hạn về đường bay.
Chưởng môn, trưởng lão, đường chủ cùng với các vị nữ quyền quý đều đứng ở Kiếm Các, đứng nhìn đám người Diêu Sơn Kiếm Tông rời đi.
Nhưng vào lúc này, một nữ kiếm cô vội vàng chạy tới, đến gần nói nhỏ gì đó ở bên tai Ôn chưởng môn.
Chúc Minh Lãng thầm kêu không ổn!
Bị phát hiện rồi!
Sao lại nhanh như vậy?
Rõ ràng hầu hết mọi người vẫn còn ở Kiếm Các mà, kiếm cô nào ăn no rửng mỡ chạy tới cổ tháp cũ nát đó để nhìn chằm chằm vào bảo ngọc chứ!
"Chúc Minh Lãng." Ôn Lệnh Phi gọi hắn lại.
Chúc Minh Lãng lập tức ra hiệu cho Nam Linh Sa, để nàng đưa những người khác rời đi trước.
"Mạnh chưởng môn cho mời." Ôn Lệnh Phi nói tiếp.
Chúc Minh Lãng suýt nữa đã gọi Kiếm Linh Long ra, đang định chém giết một trận với những kiếm cô này, thì nghe được lời nói này, nhất thời có chút dùng sức quá mạnh, suýt nữa đã ngã xuống linh điểu.
"Đêm đã khuya, ta cũng mệt mỏi, hôm khác lại đến thăm mẫu thân ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Nhưng không phải các ngươi không cho phép nam tử ngủ lại sao?" Chúc Minh Lãng vừa nói đến đây, liền để Tiểu Bạch Khởi âm thầm giao Thần Cổ Ngọc Đăng cho Nam Linh Sa.
Chúc Minh Lãng nhìn lại, phát hiện mấy vị trưởng lão vô cùng phản đối không cho bọn họ ngủ lại trước đó, vậy mà lúc này lại không có ai dám lắm miệng nữa.
Xem ra, địa vị của Mạnh Băng Từ ở Miễu Sơn Kiếm Tông vẫn còn rất cao nha, những trưởng lão kia còn dám phản đối một vài hành động của Ôn Lệnh Phi, nhưng lại không dám chống lại ý của Mạnh Băng Từ.
Lúc này Chúc Minh Lãng bó tay toàn tập.
Sao lại vào đúng lúc này chứ.
Tuy nói là mẹ ruột của mình, nhưng thật ra Chúc Minh Lãng không thân thiết với bà đến vậy.
Trước hết cứ mặc kệ đi, chuyển tang vật đi rồi, cho dù trong đêm bị phát hiện, thì bọn họ cũng không tìm thấy Thần Cổ Ngọc Đăng ở trên người mình, cứ nhất quyết từ chối không phải mình lấy, cùng lắm thì ở lại chỗ này ăn cơm chay, ngồi đợi Chúc Thiên Quan đến đón mình.
"Các ngươi đi về trước đi." Chúc Minh Lãng nói.
Nam Linh Sa nhìn hắn, nhưng cũng không lên tiếng nói gì.
Chúc Minh Lãng cười nói: "Không có việc gì, các nàng chưa chắc đã giữ được ta."
...
Đám người rời đi, Chúc Minh Lãng về tới Kiếm Các, các nữ tử quyền quý kia ngược lại rất nhiệt tình với Chúc Minh Lãng, một bộ dáng vẻ muốn tâm tình trắng đêm với Chúc Minh Lãng.
Có điều, Chúc Minh Lãng cũng không ở lại Kiếm Các quá lâu, Ôn Lệnh Phi tự mình dẫn đường cho Chúc Minh Lãng, tiến về Bộc Bố Lưu Sơn ở phía sau Miễu Sơn Kiếm Tông.
"May là còn chưa phát hiện." Chúc Minh Lãng âm thầm quan sát, phát hiện đối phương cũng không có ý định hưng sư vấn tội.
Ôn Lệnh Phi đội mũ rộng vành màu đen, hỏi thăm Chúc Minh Lãng cũng chỉ là một ít chuyện liên quan tới Chúc Tuyết Ngân, bản thân Chúc Minh Lãng cũng đã rất lâu rồi không nhìn thấy Chúc Tuyết Ngân, cho nên trả lời qua loa cho có.
Dần dần Chúc Minh Lãng có thể nghe thấy tiếng thác nước, một chút sương mù mát mẻ rơi xuống từ giữa không trung, làm thấm ướt tóc của Chúc Minh Lãng.
"Ngươi đi về phía trước, là có thể trông thấy căn phòng bên thác nước." Ôn Lệnh Phi chỉ ngón tay về phía con đường nhỏ quanh co.
Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu, rồi đi vào con đường nhỏ đó.
Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ Thần Cổ Ngọc Đăng đã được Nam Linh Sa mang xuống núi rồi, trước mắt cho dù bị phát hiện, chỉ cần không bắt được tang vật, thì tất cả vẫn còn có đường thoát.
Dù sao chủ ý cũng là của Chúc Thiên Quan, cùng lắm thì lát nữa mình đẩy kẻ chủ mưu lên trên người Chúc Thiên Quan.
Thác nước chảy rất mạnh, từng tòa núi phiêu miễu kia tựa như Ngân Long chậm rãi rơi xuống, dưới hoàng hôn, sơn cảnh thác nước này quả thực vô cùng xinh đẹp, ở giữa dòng thác mỏng manh có chứa đầy các linh nguyên, tu luyện ở nơi như thế này, hiển nhiên là làm ít mà hưởng nhiều.
Đi về phía trước, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một cây cầu gỗ, bắt ngang qua thác nước, có một căn nhà gỗ ở đầu cầu bên kia, đèn đuốc sáng trưng, có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng đang đứng canh giữ ở đó, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Chúc Minh Lãng đi đến, nhìn thoáng qua vị tỷ tỷ đã gặp qua mấy lần này.
Nàng tên là Mạnh Hàn Vũ, là một nữ tử được nhận nuôi, phụng dưỡng ở bên người Mạnh Băng Từ, Mạnh Băng Từ đối đãi với nàng như là nữ nhi của mình.
Mạnh Hàn Vũ nhìn Chúc Minh Lãng, mặt không có chút biểu tình nào.
Chúc Minh Lãng đi tới, cũng lười để ý đến vị tỷ tỷ lạnh như băng được nhận nuôi này, từ nhỏ đến lớn, số lần Chúc Minh Lãng nói chuyện với nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đi lướt qua bên người nàng, Chúc Minh Lãng cảm giác được khuôn mặt băng sương của nàng có thể làm mình bị chết cóng, vốn hắn định miễn cưỡng chào hỏi cho có lệ, suy nghĩ một chút vẫn là thôi đi, mọi người vẫn nên cảm thấy ngứa mắt nhau như một gia đình ly thân nên có đi.
Chúc Minh Lãng đi về phía căn nhà sáng đèn, liền nhìn thấy Mạnh Băng Từ, bà đứng ở bên cạnh hành lang gỗ điêu khắc, nhìn thác nước đang dần mờ trong bóng chiều tà.
Chúc Minh Lãng cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp bà, nhưng dung mạo của bà gần như không thay đổi quá nhiều, có lẽ là vì linh sơn linh thủy ở nơi này bảo dưỡng người, hầu hết các kiếm tu đều muốn theo đuổi một con đường siêu thoát tương tự với tiên đạo.
"Lấy thần ngọc để làm gì?" Mạnh Băng Từ xoay người lại, mở miệng hỏi.
Chúc Minh Lãng giật mình trong lòng.
Tình huống gì đây!
Những người trong Kiếm Các kia đều không phát hiện ra mình trộm thần ngọc, sao Mạnh Băng Từ ẩn cư ở thác nước không bước ra ngoài lại phát hiện, bà ấy có thiên lý nhãn sao?
"Cứu người." Chúc Minh Lãng không còn cách nào khác, chỉ có thể thành thật trả lời.
Vẻ mặt của Mạnh Băng Từ rất bình thản, lời nói cũng không có ý chất vấn, tựa như chỉ hỏi đến một ít chuyện mà thôi, chỉ là không nhìn ra được bà đang vui hay giận.
"Ngọc có thể cho ngươi. . ." Mạnh Băng Từ nói.
"A?"
"Giúp ta làm một chuyện." Mạnh Băng Từ nói tiếp.
"Chuyện gì?" Sương mù trong đầu Chúc Minh Lãng không ít hơn so với sương mù trong thác nước này đâu.
"Đi làm phò mã, trở thành phu quân của Lạc Thủy công chúa." Mạnh Băng Từ nói.
"? ? ? ?"
Chúc Minh Lãng hoài nghi mình đã nghe lầm.
Ép duyên? ?
Dựa vào cái gì mình phải đi bán vẻ đẹp tiêu sái anh tuấn của mình?
"Người ta cứu, chính là nương tử của ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Chỉ cần ngươi làm phò mã của công chúa, có nguyện ý ở bên cạnh Lạc Thủy công chúa hay không, đó là chuyện của ngươi." Mạnh Băng Từ nói.
Trước thành hôn, sau đó lại đào hôn??
Đây cũng quá kích thích rồi!
Chúc Minh Lãng cảm thấy mình có chút chịu không nổi.
"Không tốt lắm, đó là làm trái với luân lý đạo đức rồi." Chúc Minh Lãng nói.
"Vậy thì cứ ở trong núi này tu hành mười năm đi, ta sẽ đốc thúc ngươi." Trong lời nói của Mạnh Băng Từ không cho phép được thương lượng.
Chúc Minh Lãng nhíu chặt mày, nhìn vị tỷ tỷ như khối băng kia, rồi lại nhìn vị mẫu thân chẳng khác gì tòa băng sơn này, muốn khổ tu mười năm ở loại nơi như thế này, không bằng giết mình đi cho rồi!
"Để ta suy nghĩ lại một lát." Chúc Minh Lãng nói.
"Làm phò mã, ngọc thuộc về ngươi, Miễu Sơn Kiếm Tông sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện ngươi trộm ngọc nữa." Mạnh Băng Từ nói ra điều kiện.