Mùa thu ở Miểu quốc vẫn còn nóng nực như cũ, lá phong đỏ rực lay động nhảy múa trên mái hiên của đô thành.
Các nữ tử đi trên đường phố ăn mặc với nhiều phong cách khác nhau, có người mặc rất kín, đội khăn che đầu, mạn che mặt, bao tay đầy đủ, có người ăn mặc rất hở hang, lộ ra vòng eo thon trắng muốt, đôi chân đẹp thon dài được phơi bày ra tại chỗ xẻ của chiếc váy lụa...
Đối với những ánh mắt khác phái, những nữ tử ăn mặc kì lạ mà xinh đẹp này không hề để ý, thậm chí trong mắt các nàng căn bản không có ánh mắt nóng bỏng của những nam tử kia, ngược lại khi gặp được những nữ nhân mặc trang phục tương tự, bộc lộ ra vẻ quyến rủ giống như vậy, các nàng sẽ nhìn đối phương một chút, sau đó ai cũng kiêu ngạo hất cằm lên, tỏ ra dáng vẻ không cam lòng chịu thua kém!
Hôm nay là ngày phủ công chúa chiêu phò mã, vùng lân cận phủ công chúa vốn rất rộng rãi, nhưng hôm nay đã chật kín người, trong đó còn có không ít quốc chủ, vương tử và thế tử đến từ những nước khác. Dù biết rõ Miễu quốc là nữ tử vi tôn, cho dù lấy được công chúa thì cũng phải ở rể trong phủ công chúa, nhưng những quan lại quyền quý kia vẫn như con thiêu thân lao vào lửa.
Chúc Minh Lãng đi đến phủ đệ công chúa. Là công tử xuất thân từ một trong lục đại tộc môn của hoàng đô, đương nhiên lần này Chúc Minh Lãng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đầu tiên là thuê một đoàn học đồ ở bên ngoài Miểu quốc đến làm đội ngũ ứng tế cho mình, sau đó trực tiếp lấy danh nghĩa thiếu chủ của Miểu Sơn Kiếm Tông, không thèm để ý mình đã báo cáo trước hay chưa, cứ trực tiếp tiến vào phủ!
"Tên hoàn khố này ở đâu ra mà dám phô trương trước phủ đệ công chúa thế này, không biết Lạc Thủy công chúa ghét nhất là người ngu ngốc được nuông chiều sao?" Trước môn đình, mấy thị nữ công chúa nói một cách vô cùng bất mãn.
"Chắc chắn là đến từ hoàng đô rồi."
"Hoàng đô thì sao, đến Miễu quốc chúng ta, còn không phải kính sợ ba phần."
Trước môn đình có thể nói là ngựa xe như nước, khi đại đội ứng tế của đại công tử Chúc môn đi tới, có vài người thức thời tránh ra để mở rộng con đường, nhưng cũng có rất nhiều người có thân phận và địa vị vô cùng hiển hách, chưa chắc bọn họ sẽ cho hoàng đô mặt mũi.
"Chúc Minh Lãng của Chúc Môn đến bái phỏng." Chúc Minh Lãng ngồi trên lưng Thần Mộc Thanh Thánh Long, mặc y phục sạch sẽ mà sang quý, tóc được cắt tỉa không rối một sợi, ngay cả trang sức hắn đang đeo cũng vô cùng sang trọng, rất phù hợp với màu da của Chúc Minh Lãng.
"Có hiểu quy củ không vậy, Hứa Công Sơn bọn ta đến bái thiếp trước mà, các ngươi đến sau thì xếp hàng đi chứ!" Lúc này, một nam tử tay cầm quạt lông nói với vẻ không kiên nhẫn.
Bên cạnh người này cũng có bốn tên cao thủ hộ tống, nhưng nhìn từ cách ăn mặc thì có lẽ hắn đã hết sức khiêm tốn rồi, không ít người đều nghe nói Lạc Thủy công chúa không thích quá ồn ào, nên rất nhiều vương tôn quý tộc đều đến đây bái phỏng khá là khiêm tốn.
"Hứa Công Sơn là cái gì, Hàn Vũ, ném tên kia và thuộc hạ của hắn ra ngoài đi." Chúc Minh Lãng nở nụ cười, hoàn toàn thể hiện ra sự ngang ngược càn rỡ của người đứng đầu một tộc môn!
Mặt Mạnh Hàn Vũ sa sầm xuống.
Cái tên Chúc Minh Lãng này, xem mình thành thuộc hạ của hắn hay sao?
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Mạnh Hàn Vũ, thấy nàng thờ ơ thì nhỏ giọng nói: "Ta đang cố gắng ứng phò mã, ngươi không chịu phối hợp với ta, cuối cùng mà hỏng chuyện thì ngươi tự về nói chuyện với mẫu thân đi."
Mạnh Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng, biết mình bị Chúc Minh Lãng tính kế, nhưng nàng vẫn lạnh mặt đi về phía người tự xưng là Hứa Công Sơn kia.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên dưới môn đình, tu vi của Mạnh Hàn Vũ không chênh lệch bao nhiêu so với những đường chủ của Miểu Sơn Kiếm Tông, đối phó với những hạng người thích mua danh chuộc tiếng này, quả thật là không thể ung dung hơn.
"Đó không phải là kiếm sư của Miểu Sơn Kiếm Tông sao?"
"Thật là một kiếm sư lợi hại, nhưng sao nàng ta lại làm thuộc hạ cho vị công tử Chúc môn này chứ?"
Người của Hứa Công Sơn cũng đáng thương, còn chưa vào cửa đã bị ném vào cái ao ở bên ngoài phủ công chúa, vô cùng chật vật.
"Cho dù ngươi đến từ hoàng đô, thì cũng phải tuân thủ theo quy tắc người tới sau thì xếp hàng, tại hạ là thiếu thành chủ của Bắc Hoang quốc thành..."
"Ném ra." Chúc Minh Lãng không thèm đợi hắn nói xong đã nói với Mạnh Hàn Vũ.
"Quá cuồng vọng rồi, ta chính là quốc chủ trẻ tuổi nhất của Ẩn quốc, bản quốc chủ chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi, càng bất bình thay cho những hào kiệt tuấn tài trong thiên hạ. Có giỏi thì ngươi cũng ném bản quốc chủ ra đi, nếu như ngươi không sợ mười vạn đại quân của bản quốc san bằng tộc môn của ngươi!" Một nam tử ngoài ba mươi tuổi hiên ngang lẫm liệt nói.
Trước phủ công chúa, có rất nhiều quý nhân, những ai dám đến đây ứng phò mã, đều là có thân phận hiển hách, nếu không thì cũng là thực lực siêu quần, Chúc Minh Lãng này không chỉ đánh trống khua chiêng, mà còn đấu đá lung tung chẳng khác nào là ác bá, không hề để bất kì thế lực hay quốc gia nào vào trong mắt, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Ếch ngồi đáy giếng." Một lão giả của ngoại đình Chúc Môn nở nụ cười lạnh lẽo, ông ta chậm rãi đi về phía nam tử tự xưng là quốc chủ kia, mở miệng nói với hắn mấy câu.
Vị quốc chủ hăng hái nói muốn đòi lại công bằng cho tất cả mọi người kia lập tức biến sắc, cuối cùng hắn chỉ có thể bái một cái về phía Chúc Minh Lãng dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, sau đó hắn xám xịt dẫn theo thủ hạ của mình chạy trốn.
Mười vạn đại quân?
Hay là một đám quân đội đồng nát sắt vụn!
Hôm nay toàn bộ Cực Đình đại lục này, những quân đội được trang bị kĩ càng kia, không ai không giao thiệp với ngoại đình Chúc Môn.
Mỗi khi đến niên khánh, những quốc chủ, quốc sư và quốc phụ đều đứng ở ngoài ngoại đình Chúc môn trong bão tuyết để chờ được vào đình, tất cả đều là vì muốn thành lập mối quan hệ ngoại giao hữu nghị với Chúc Môn.
Quốc chủ của Ẩn quốc này, chắc là đã ở trong chốn rừng thiêng nước độc quá lâu rồi!
"Có ai còn muốn ngăn cản bản công tử nữa không?" Chúc Minh Lãng quét mắt nhìn một vòng, nhếch miệng cười hỏi.
Đa phần những người ở đây đều tức giận mà không dám nói gì, đương nhiên cũng không có ai đứng ra làm chim đầu đàn nữa, dù sao người ta cũng đã phô trương thanh thế lớn vậy rồi.
.....
Thấy Chúc Minh Lãng huênh hoang vào phủ công chúa, những thị nữ của công chúa bĩu môi, không thích sự cao ngạo này của Chúc Minh Lãng.
Nhưng nên tiếp đãi thế nào thì các nàng vẫn tiếp đãi thế đấy, mời Chúc Minh Lãng và đám "tay chân" của Chúc Minh Lãng vào viện của phủ công chúa, song ngay sau đó, Chúc Minh Lãng lại làm ra một hành động khiến người ta phải tức sôi máu!
"Mạnh Hàn Vũ, ngươi canh giữ trước cửa, đuổi hết những kẻ đến sau ta ra ngoài!" Chúc Minh Lãng chỉ vào cửa phủ công chúa, nhìn vào chẳng khác gì một tên ác bá xem phủ công chúa này là nhà mình!
"Công tử, ngài làm như vậy sẽ khiến Lạc Thủy công chúa bất mãn đấy." Một thị nữ to con lớn tiếng nói.
"Ngươi là công chúa à?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy ngươi khoa tay múa chân làm gì, không phải công chúa thích yên tĩnh sao, ta sẽ tặng nàng ấy một buổi tuyển chọn phò mã yên tĩnh, vả lại, những người khác muốn vào phủ công chúa cũng được, nếu đánh thắng hộ vệ tỷ tỷ của ta, thì Chúc Minh Lãng ta sẽ thừa nhận hắn có tư cách cạnh tranh với ta!" Chúc Minh Lãng nói.
Mấy thị nữ của công chúa này đã từng thấy người nào vô lại như hắn đâu, họ biết rõ tên này rất có khả năng là một tên ngu ngốc ỷ vào thân phận tôn quý và là người đến từ hoàng đô, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không biết nên giải quyết thế nào.
"Ta đi xin chỉ thị của công chúa, các ngươi dẫn Chúc công tử ngồi vào vị trí đi." Thị nữ cao lớn kia nhấc váy chạy đi.