Mạnh Hàn Vũ đứng ở trước cửa, khuôn mặt lạnh băng của nàng dường như sắp đóng băng luôn cả khung cửa rồi.
Rốt cuộc là ai tới ứng phò mã?
Làm sao lại biến thành nàng ở đây giúp Chúc Minh Lãng dọn sạch đám người cạnh tranh kia?
Mạnh Hàn Vũ do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn canh giữ trước phủ công chúa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, lại bắt Chúc Minh Lãng đi làm thủ vệ cho nàng một lần vậy!
An vị xong, Chúc Minh Lãng phát hiện tất cả mọi người đều đang ở trong phủ, xung quanh trồng đầy những cây phong diệp màu đỏ rực như rặng mây lúc chiều tà, một chút rượu ngon, vài đĩa trái cây tinh xảo, còn có giấy mực, nếu không phải đã xác nhận qua đây là phủ công chúa, Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng mình vào nhầm trường thi của thư viện nào đó.
"Công chúa thích thi từ, thỉnh các vị công tử làm một bài thơ trong lúc đợi công chúa, coi như là ấn tượng lần đầu gặp gỡ!" Một đại cung nữ có vóc dáng cao gầy lên tiếng nói.
Thử tài văn chương??
Thật sự bị hắn đoán trúng rồi.
Lạc Thủy công chúa đây là muốn loại bỏ bớt mấy tên công tử ngu ngốc một chữ cũng không biết sao?
Phương diện thi từ này, mặc dù Chúc Minh Lãng cũng không tinh thông, nhưng lớn lên trong một thế gia thích thu thập cổ thư, danh họa như Chúc Môn, thì những điều cơ bản nên biết cũng sẽ biết được một chút.
Viết xong một bài hồng diệp thơ, Chúc Minh Lãng liền bắt đầu quan sát những người ngồi ở bên cạnh.
Làm cho Chúc Minh Lãng có chút bất ngờ chính là, ở đây còn có một người quen, chính là tên Lương vương tử té gãy răng cửa ở Long Nữ điện.
"Trương Tam, Trương Nhị, Trương Nhất, chính là tên này, mau băm vằm tên đó ra cho ta!!" Lương vương tử cũng nhìn thấy Chúc Minh Lãng, nhất thời nổi giận đùng đùng.
Một tiếng gầm thét này, làm lộ ra thiếu mất một cây răng cửa, làm cho bộ dáng vốn dĩ bệ vệ kiêu ngạo, hung thần của hắn trở nên cực kỳ khôi hài, chọc cho mấy vị cung nữ đứng ở bên cạnh cười không ngừng.
"Lương vương tử, ở đây là nội phủ, cũng không phải ở môn đình, hy vọng Lương vương tử khắc chế một chút, có ân oán gì, vẫn nên chờ ra khỏi phủ hẵng xử lý sau." Vị đại cung nữ kia trầm giọng nói.
"Được, được, tiểu tử ngươi chờ đấy cho bản vương!" Lương vương tử kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, nhấc bút, bắt đầu làm thơ, chữ viết như rồng bay phượng múa, nhưng lời văn lại lủng củng đứt đoạn.
Có lẽ công chúa an bài loại khảo thí này chính là để loại bỏ tên Lương vương tử này ra a!
Chúc Minh Lãng lại nhìn quanh một vòng, phát hiện một tên thư sinh có bộ dáng khí chất trẻ trung có chút không giống với những người khác, tư thế cầm bút của hắn cũng có chút cổ quái, lúc viết lại càng giống như đang ẩn chứa một loại khí thế nào đó, giống như đang rót một cổ lực lượng nào đó vào tờ giấy trắng kia, mà từng hàng từng hàng chữ đen nhánh ấy lại như bàn long cuộn khúc, khiến người ta sinh ra vẻ kính sợ.
Đây là loại năng lực gì?
Chúc Minh Lãng tốt xấu gì cũng là một Mục long sư có rồng thuộc quân cấp, nếu đối phương chỉ bày ra vài chiêu bịp bợm trên trang giấy kia, căn bản không thể khiến Chúc Minh Lãng sinh ra loại tâm tình cổ quái như vậy.
Thư sinh kia buông bút xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, không tán gẫu cùng với người khác, cũng không để ý xung quanh, tựa như đang nhẹ nhàng phiêu diêu với đám phong diệp trong vườn.
Chúc Minh Lãng lại hướng mắt qua chỗ khác, nhìn thấy một nam tử tương đối thành thục, bản thân hắn toát ra một loại cảm giác vô cùng nho nhã, muốn nói có điểm gì đặc biệt thì cũng không có, chỉ là vị thủ vệ đứng bên cạnh hắn kia tựa hồ là một Mục long sư có thực lực rất mạnh, trên người hắn có khí tức của rồng lượn lờ qua lại, như ngọn núi cao ẩn mình trong làn sương mịt mù dày đặc!
"Vị lão ca này, chưa đến bốn mươi nhưng chắc tuổi cũng phải tầm ba bảy ba tám đi, sao lại muốn đến đây tranh đoạt công chúa với đám người trẻ tuổi này?" Chúc Minh Lãng ngồi tương đối gần với vị nam tử này, vì vậy mở miệng hỏi.
"Nói ra cũng thật xấu hổ, quá bận rộn chuyện quốc sự, đến bây giờ vẫn chưa thành thân, vừa hay mấy năm nay quốc bang yên ổn, đi thăm thú tứ phương, lại đúng dịp đến Miễu quốc này, nên cũng muốn thử một chút." Nam tử thành thục nhìn qua rất hiền, trên mặt lộ ra nụ cười hào phóng nói.
"Chúc môn, Chúc Minh Lãng." Chúc Minh Lãng tự giới thiệu bản thân.
"Đồ quốc, Đồ Văn Hạ." Nam tử thành thục đáp lễ nói.
"Đồ quốc? Thật không nhớ ra có quốc gia này, là ở nơi nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Chúc công tử chưa nghe qua cũng rất bình thường, ta vừa mới sửa lại quốc hiệu, kẻ hèn này cũng không tính là người có tài hoa gì, cho nên ta mới dứt khoát sửa lại quốc bang theo họ Đồ của ta." Đồ Văn Hạ hòa nhã nói.
Ngoài mặt Chúc Minh Lãng cũng không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại kinh hãi không thôi!
Là một kẻ hung hãn a!
Để cho quốc gia theo họ hắn!
Tên này là một kẻ săn quốc giả!
Trong Cực Đình Hoàng triều, có rất nhiều đoàn đội Mục long sư, bọn họ chuyên bôn ba đến các quốc gia lớn, thậm chí có thể phục vụ cho quân đội quốc gia đó, giúp bọn họ đánh thành trì, chiếm giữ lãnh địa.
Đương nhiên, cũng có vài Mục long sư tự cho mình mới là kẻ thống trị, bọn họ không ngừng chiếm lĩnh thành trì, thu lấy khoản thuế kếch xù từ những thành trì đó…
Mà trong đó có một vài đoàn Mục long sư, có chí hướng muốn săn chiếm các quốc gia khác, những thành bang trọng yếu, quốc gia giàu có, đều là con mồi của bọn họ!
Kẻ trộm gà trộm chó thì đáng chém, kẻ cướp quốc gia lại thành vương hầu.
Câu nói này quả thực thể hiện hoàn mỹ trên người mấy kẻ này.
Bọn họ săn chiếm các quốc gia, khiến cho các quốc gia đó phải phụ thuộc vào Mục long sư bọn họ, đến khi ép cạn khô lợi ích của một quốc gia, bọn họ sẽ rời đi, để mặc cho quốc gia này ngày càng mục nát!
Săn quốc giả, đây là xưng hô cao nhất trong đoàn Mục long sư, thảo nào mấy người hộ vệ bên cạnh hắn đều khiến cho người ta có cảm giác bức bách như bị một ngọn núi lớn đè xuống, Chúc Minh Lãng không khỏi nhìn tên nam tử như thư sinh nho nhã này với cặp mắt khác xưa.
Đương nhiên, săn quốc giả cũng chia ra làm hai loại, một là nguyện ý đi thống trị, khiến cho những quốc gia không có trật tự kỉ cương trở nên ngay ngắn trật tự.
Loại còn lại thì như đỉa hút máu, mục đích của bọn chúng chỉ là càn quét hết mọi tài nguyên của quốc gia đó, căn bản sẽ không để ý việc làm của họ sẽ để lại những hậu quả gì, dù sao bọn họ vốn cũng không có ý nghĩ muốn quản lý hay thống trị một quốc gia, bọn họ làm vậy chỉ để phục vụ cho bầy rồng khổng lồ trong đoàn.
"Nếu thành phò mã, chẳng phải Đồ lão ca sẽ phải lưu lại Miễu quốc rồi sao, các nữ nhân ở nơi đây cũng không hy vọng nam nhân của mình sẽ xuất đầu lộ diện ra ngoài đâu." Chúc Minh Lãng nói.
"Ha hả, chuyện này còn phải xem tình hình ra sao." Đồ Văn Hạ tỏ ra rất tự tin, tựa hồ như quy củ của Miễu quốc cũng chưa chắc đã ràng buộc được hắn.
Trong lúc đang nói chuyện, có một người từ bên ngoài đi vào, vóc người hắn nhỏ bé, nhưng khuôn mặt lại rất tuấn tú, thấy mọi người đều đã bắt đầu làm thơ, vì vậy tự tìm một vị trí ngồi xuống.
"Ai là người của Chúc Môn?" Vừa mới yên vị, tên nam tử tuấn tú nhưng lại nhỏ con này liền lên tiếng hỏi.
"Tại hạ." Chúc Minh Lãng đáp lại.
"Lần sau tìm thủ vệ nhớ tìm kẻ lợi hại hơn chút." Nam tử tuấn tú thấp bé nói.
Lúc này Chúc Minh Lãng mới nhớ tới, mình để cho Mạnh Hàn Vũ giữ cửa, không cho phép có thêm bất kỳ kẻ nào bước vào phủ công chúa.
Tên nam tử tuấn tú thấp bé này thế mà lại đánh bại được Mạnh Hàn Vũ!
Quả nhiên, không bao lâu sau, Mạnh Hàn Vũ liền chạy vào, trên trán cùng tóc mai lấm tấm mồ hôi, nàng quét mắt nhìn một vòng, tựa hồ vẫn chưa chịu thua, muốn tiếp tục tái chiến lại với tên nam tử tuấn tú thấp bé kia.
"Quên đi, người ta là có bản lĩnh thực sự." Chúc Minh Lãng nói với Mạnh Hàn Vũ.
"Cô nương, cô vẫn nên về núi tu luyện thêm mấy năm nữa đi! Kiếm pháp của ngươi vẫn còn cứng ngắc, hơn nữa lại lạnh như băng, không có chút tư vị nữ nhân nào, ta không có hứng thú dây dưa với ngươi." Nam tử tuấn lãng thấp bé nói.
Chúc Minh Lãng nhịn không được bật cười.
Nói rất hay.
Suốt ngày mặt lạnh như băng, không có sắc mặt tốt, vấn đề không phải là nàng có phải nữ nhân hay không, mà là chẳng có tư vị của người thường.
Bất quá, tu vi của Mạnh Hàn Vũ cũng không thua kém Bạch Tần An bao nhiêu, nhưng người này có thể nghiền ép nàng như vậy, xem ra người cuối cùng tiến vào này có thực lực rất cường hãn.