Quốc đô Miễu quốc, ngoài cửa một vài môn đình vẫn đông đúc nối liền không dứt, vô số công tử phong độ nhẹ nhàng chen vỡ đầu cũng muốn gặp vị quan gia tiểu thư này một lần.
Nhưng cũng có một vài môn đình, dẫu chỉ đến ngắm phong diệp hoa thơm, nhưng cuối cùng vẫn là giăng lưới bắt chim, một vài nữ trung hào kiệt tức giận đến mức tự giật mạng che mặt xuống, túm lấy những công tử tuấn tú đang ở trên đường, kéo vào trong viện của mình.
Lễ chiêu tế hoa khai kham chiết mùa thu, ngày chiêu tế cũng dần dần đến.
Chúc Minh Lãng vô cùng tin tưởng vào bản thân mình, quả nhiên có không ít tiểu thư khuê các viết tên của hắn lên trên lá phong đỏ, Chúc Minh Lãng cũng không ngoài ý muốn trở thành ưu tế.
Chàng rễ càng tốt, thì càng xuất hiện ở cuối cùng, dù sao có một số công tử không chịu được sự khẳng khái hào phóng cùng với sắc đẹp mị hoặc của các cô nương kia, nên đã sớm tìm nơi nương tựa trong lồng ngực của những nữ tử quyền quý, tranh khôi đến thời kỳ cuối cùng, đều là những tình lang được viết tên nhiều nhất trên lá phong đỏ, đồng thời còn là người được các quan to quý phụ yêu thích nhất. . .
Đến ngày tranh khôi, Chúc Minh Lãng cố ý nghỉ dưỡng sức một phen, soi mình trong gương, nhìn thấy bộ dáng tuấn lãng tiêu sái của mình, khóe miệng không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, Phương Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn Chúc Minh Lãng với ánh mắt quái dị.
Mặc dù một câu cũng không hề nói, nhưng ánh mắt của Phương Niệm Niệm đã nói cho hắn: Rốt cuộc ngươi vẫn chen một chân vào chuyện này.
"Ngươi im miệng!" Chúc Minh Lãng tức giận trừng mắt nhìn nha đầu này.
"Người ta không nói gì!" Phương Niệm Niệm cũng bất mãn đáp lại, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một kẻ ăn bám.
Không phải sao, ở rể ăn cơm chùa cũng rất sung sướng, không hổ là nam nhân ăn cơm chùa đỉnh cấp!
Ngô Phong, Vân Trung Hà, Thiệu Oánh đều cảm thấy hoang mang đối với việc Chúc Minh Lãng đi tranh tế, dù sao bọn họ đều đã từng nhìn thấy Lê Tinh Họa, Nam Linh Sa, có một đôi mỹ nữ tuyệt sắc như vậy ở bên cạnh, chẳng lẽ còn chưa thể thỏa mãn nhu cầu của Chúc Minh Lãng sao, nói đến Lạc Thủy công chúa kia, cũng chưa chắc có được nhan sắc kinh diễm như các nàng đâu?
Chẳng lẽ cặn bã nam chính là như vậy, mãi mãi cũng sẽ không biết thỏa mãn, mãi mãi chỉ thích tươi mới.
"Ngô đường chủ." Cẩm Lý tiên sinh đang chao đảo ở trên bàn, trợn mắt nhìn Chúc Minh Lãng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Có chuyện gì vậy, tiên sinh?" Ngô Phong hỏi.
"Diêu Sơn Kiếm Tông các ngươi bình thường mua loại đồ ăn gì vậy, vì sao có thể nuôi nấng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thành người già như vậy?" Cẩm Lý tiên sinh trăm mối vẫn không có cách giải.
". . ."
Tiến về hoàng cung, lúc này bên ngoài hoàng cung đã sớm kín người hết chỗ, tỉ lệ nữ tử chiếm đa số, dù sao một nam nhi tốt là không được bước chân ra khỏi cửa.
Oanh oanh yến yến, hương thơm nức mũi, ngay khi Chúc Minh Lãng đi đến tế đài của hoàng cung, nhìn tràng diện người đông nghìn nghịt, không khỏi sa vào trầm tư.
Hắn nhớ tới lúc mới ở học viện Thuần Long, ngày ngày bồi hồi bên bờ sông không biết có nên bán thân không, kết quả là bản thân vẫn đi lên một bước này, chỉ là thân đã không còn ở thuyền hoa nho nhỏ, mà là ở quốc đô Miễu quốc nguy nga tráng lệ.
Bình tĩnh, ung dung, mặt mỉm cười, hiển lộ ra bộ dáng ung dung đang dạo chơi nhân gian, khí chất bất cần đời, Chúc Minh Lãng tận lực biểu hiện ra tư thái quen việc dễ làm. . . Không đúng, đây là lần đầu tiên mình đứng trên đài tranh khôi mà!
"Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, tỷ tỷ nhất định sẽ mua được ngươi!" Lúc này, vị Long Nữ gợi cảm của Long Nữ điện hô to.
"Luận tài lực, không có mấy thế lực có thể so được với Hoa gia ta đâu, e rằng tỷ tỷ phải nhịn đau cắt thịt rồi." Vị Long Nữ thanh thuần nở nụ cười, bày tư thế đã sớm ăn chắc Chúc Minh Lãng.
Chuyện ở Miễu Sơn Kiếm Tông kỳ thật đã sớm lan truyền ra khắp cả nước, những ngày này nương theo lời tuyên dương của nữ quận chúa, nữ hầu và nữ thành chủ, thì người người đều biết về chuyện Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng đánh bại đường chủ Giới Luật đường của Miễu Sơn Kiếm Tông, mà lần tranh tế này, quân chủ lực cũng là những nữ quyền quý đó, chắc hẳn các nàng sẽ không keo kiệt ngân lượng đâu.
"Các ngươi a, đều ưa thích loại tiểu thịt tươi này, như tỷ tỷ ta đây, vẫn luôn chung tình với tiểu đại thúc nho nhã hiền hòa, sẽ không có người tranh đoạt Đồ Văn Hạ với bản quận chúa đâu nhỉ, mặc dù hắn chưa từng đi qua phủ ta, nhưng ta đã nhận định hắn rồi!" Một vị quận chúa ăn mặc lộng lẫy nói, nàng không đeo khăn che mặt.
"Đừng giằng co nữa, cuối cùng vẫn là do công chúa chọn khôi tế trước, sau đó mới đến lượt nhóm tỷ muội chúng ta lựa chọn." Một vị nữ hầu kiều mị cười cười.
"Đúng rồi, có lẽ những nữ tử nước khác cũng sẽ thò chân vào, mọi người đừng xem nhẹ."
Mua tế, cho dù nữ tử chỉ đến đây du lãm nhưng cũng có thể tham gia, chỉ cần nguyện ý ra giá, cấp ra đồ trang sức, tơ lụa, khế đất linh bảo thì đều có thể tham dự, bản thân Miễu quốc vốn rất tôn trọng tài phú, đồng thời mỗi một nữ tử đều có yêu thích thu thập châu báu.
. . .
Quyển trục ưu tế vừa công bố, sẽ do những nữ tử đã viết tên lên lá phong đấu giá, tất nhiên, kể cả những người không viết tên lên lá phong, thì vẫn có thể tham gia được, nhưng trong trường hợp này, chàng rể ưu tú đó có quyền từ chối họ..
Điểm này, còn có chút lý tính một tí.
Dù sao những người được viết tên lên lá phong, đều là những nam tử đã tự mình đến phủ đệ bái phỏng.
Nếu từ trước đến nay hai bên chưa từng gặp mặt, hay là không vừa mắt nhau, dựa vào chút tiền tài là có thể cướp lấy chàng rễ ưu tú, quả thực khiến cho người ta khó lòng tiếp nhận được.
Một người tiếp một người, đa số những chàng rễ ưu tú đều có người ra giá, đều được các tiểu thư đại hào môn chọn trúng.
Trong số những người ra giá, có một nửa là Quy vương cung, một nửa số nam tử đã về tay họ, nói thật nhìn thấy những tiểu công tử tuấn mỹ kia bị đẩy giá lên mấy chục vạn kim, Chúc Minh Lãng cũng có chút cảm khái, thì ra nam nhân muốn kiếm tiền ở Miễu quốc này cũng rất dễ dàng, chỉ cần nguyện ý buông xuống tiết tháo không mang lại ích lợi gì là được.
Lực chú ý của Chúc Minh Lãng vẫn luôn đặt ở trên người Lạc Thủy công chúa.
Trước đó đã có rất nhiều người ưu tú, hiền lành, các quận chúa khác chắc chắn sẽ ra giá tượng trưng.
Ở trong mắt những quận chúa cao quý này, lựa chọn nhiều một chút cũng không tệ, cho nên dù sớm đã có mục tiêu ngưỡng mộ trong lòng, thì các nàng cũng sẽ ra giá nhiều lần, dù không cẩn thận mua thêm mấy vị tiểu tế, các nàng cũng sẽ từ trong mấy vị tiểu tế đấy tuyển chọn ra một người ưu tú nhất, dù sao với tiềm lực tài chính hùng hậu, vì đoạt được mỹ nam tử mà không quan tâm đến tốn kém.
Đương nhiên, nếu là những nữ quyền quý không mang theo mạng che mặt thì sẽ khác, cứ nhìn thấy thích họ đều sẽ ra giá, dù sao đều nuôi dưỡng ở trong tẩm cung của mình, có ai lại ngại nhiều đâu?
"Khụ khụ, Đinh tỷ tỷ, ta có một nghi hoặc, tỷ nhìn mấy nữ quý tộc kia đi, các nàng nuôi nhiều nam tử như vậy, hẳn là cũng sẽ chung chăn chung gối cùng bọn họ, nếu có dòng dõi thì phải làm sao để phân biệt được đó là con của ai, rồi khi sinh con ra sẽ theo họ ai?" Vân Trung Hà nhỏ giọng hỏi thăm Đinh Long Nữ của Long Nữ điện.
Đinh Long Nữ và Hoa Long Nữ đều nhìn Vân Trung Hà như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Đương nhiên là theo họ của nữ quý tộc rồi." Đinh Long Nữ nói.
"Oh, vậy không cần làm rõ ràng phụ thân của đứa trẻ là ai sao?"
"Chuyện đấy có quan trọng không?" Đinh Long Nữ nói.
“Được rồi, coi như ta chưa hỏi gì đi." Vân Trung Hà mặt như mướp đắng, không dám hỏi nữa.
"Vân đệ đệ đang lo lắng cái gì, lo lắng xuất hiện một vài hậu đại vớ va vớ vẩn? Yên tâm đi, các nữ quyền quý cho dù có đưa nhiều nam nhân vào hậu cung, thì những nam tử này ai ai cũng đều là thượng thượng phẩm, cũng không phải mặt hàng nào cũng có thể lọt vào mắt của các nàng. Như Đinh tỷ tỷ ta đây, cũng nuôi nam tử nha, nhưng loại người như Chúc công tử mới khiến ta để mắt, loại như Vân đệ đệ thì thôi đi, lúc cá nước thân mật có chút mạo hiểm, tỷ tỷ cũng không hi vọng dòng dõi của mình lại bình thường không có gì nổi bật giống như Vân đệ đệ đâu." Đinh Long Nữ nói.
. . .
P/s: Chương này chữ “tế” dùng hơi nhiều, “tế” này trong từ “hiền tế” tức là con rể hiền nha các bạn, ưu tế là chàng rể ưu tú…!!!