Vân Trung Hà che lồng ngực đau đớn đến mức sắp nứt ra của mình, nơi cổ họng như ứ lại một luồng máu đang cuồn cuộn, không phun ra sẽ chết mất.
Lúc này Vân Trung Hà thật sự rất muốn tát mình một cái, sao hắn lại không biết tốt xấu mà đi hỏi loại chuyện này chứ.
"Vân đệ đệ không muốn trở thành ưu tế, chẳng lẽ trong lòng có suy xét gì sao?" Đinh Long Nữ nói tiếp.
"Ta không thích kiểu như vậy, cho dù là ở quốc gia của bọn ta, thì nữ nhân cũng sẽ không trở thành vật mua bán như thế này." Vân Trung Hà trầm mặt nói.
"Nhưng hàng năm có rất nhiều người đến đất nước bọn ta để tham gia buổi chọn rể đấy. Chỉ là một trò chơi của nữ nhân trong vương cung mà thôi, gặp dịp thì chơi cũng được, tình cảm chân thật cũng thế, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, cần gì phải nghiêm túc như vậy..." Đinh Long Nữ nói.
.....
Cuối cùng đã tới phiên Chúc Minh Lãng lên đài... xuất hiện ở trên tế đài.
Nhìn những nữ nhân muôn màu muôn vẻ trước mặt, thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Một mặt, hắn thấy mình như một món đồ được đem đi triển lãm bị người ta tùy ý đấu giá mua sắm, chuyện này cảm giác có chút xấu hổ và không thoải mái.
Một mặt khác, hễ là một nam nhân có lòng hư vinh thì đều mong đợi rằng, không biết mình có sức hấp dẫn đến chừng nào, có thể khiến cho bao nhiêu nữ nhân say đắm mình, vì mình mà vung tiền như rác hay không?.
Nghĩ đến, những nam nhân đến từ nước khác rõ ràng không thể nào chấp nhận được chế độ này, nhưng những người đó lại tranh nhau đến bể đầu chỉ vì muốn đứng ở chỗ này, chắc là hơn phân nửa đều có suy nghĩ này đi!
"Hàng năm Mật thành sản xuất ra ngàn bình mật ong, mỗi năm thu được ít nhất mười vạn kim. Chúc Minh Lãng công tử là người mà ta yêu mến, các vị tỷ tỷ muội muội, xin nương tay cho." Quả nhiên Đinh Long Nữ là người đầu tiên ra giá, đồng thời còn cho thấy mình sẽ còn tăng giá thêm nữa. (Ý là dùng Mật Thành để làm cái giá đầu tiên.)
Đinh Long Nữ vừa ra tay đã hào phóng như vậy, khiến những người đang ngồi ở đây đều phải thổn thức.
Các tiểu thư chưa nghe nói đến Chúc Minh Lãng cũng bắt đầu đánh giá, bàn tán với nhau.
"Đinh muội muội keo kiệt quá, Chúc công tử là công tử độc nhất của Chúc Môn, chỉ người trong ngoại đình thôi mà đã giàu nứt đổ vách rồi, huống gì là nội đình thần bí mà trang trọng kia. Có lẽ Mật thành này còn chưa đủ để mua một đêm của công tử đâu?" Lúc này, một vị nữ hầu yêu kiều cười lên, trực tiếp vạch trần thân phận của Chúc Minh Lãng.
"Chỉ là một cái giá đầu tiên thôi mà, có ai lại hấp tấp với người ngưỡng mộ trong lòng đâu?" Đinh Long Nữ cười khanh khách nói.
"Bản hầu không thích từ từ giày vò, một tòa quặng kim cương đỏ, giá trị à, chỉ có năm mươi vạn kim thôi." Vị nữ hầu kia nói. Dứt lời, nàng còn nháy mắt với Chúc Minh Lãng, làm ra vẻ tỷ tỷ ăn chắc ngươi rồi.
Có lẽ nữ hầu này là một trong những người đứng xem ở Miễu Sơn Kiếm Tông hôm đó, từng thấy Chúc Minh Lãng thi triển Huỳnh Hỏa Kiếm, nên vị nữ hầu này mới yêu thích hắn không thôi!
"Hừ, nơi Chúc công tử bái phỏng đầu tiên chính là Long Nữ điện chúng ta, hôm nay ta muốn xem xem ai có thể so với Hoa gia chúng ta. Dù là ai ra giá, bản tiểu thư đều tăng thêm hai mươi vạn kim." Hoa Long Nữ nhìn bề ngoài thì thanh thuần động lòng người, nhưng thật ra lại vô cùng ngang tàng.
Quốc sư của Miễu quốc chính là người của Hoa gia, được gọi là Hoa Thần.
Mà vị Hoa Long Nữ này đương nhiên cũng có mối quan hệ mật thiết với quốc sư, về thân phận và địa vị, nàng không hề thua kém những quận chúa, nữ hầu kia, thậm chí không thua gì công chúa.
"Hoa muội muội, cần gì phải ra vẻ tình sâu ý nặng thế đâu, ai cũng biết Hoa gia các ngươi thích lôi kéo quyền thế nhất mà. Hoa gia các ngươi coi trọng địa vị của Chúc Môn thì cứ nói thẳng ra đi... Không đúng, để Hoa muội muội gả qua Chúc Môn, có lẽ Hoa muội muội cũng đồng ý luôn đấy." Một nữ quận chúa đeo mạn che mặt nói.
Tại Miễu quốc, nữ tử qua môn thì chẳng khác gì nam tử của những quốc gia khác ở rể, ai nói ra những lời như vậy đều có ẩn ý châm chọc.
"Hôm nay quận chúa tỷ tỷ mặc trang phục rất hoa lệ, nhưng muội muội ta lại thấy tỷ tỷ ăn mặc như vậy không chỉ một lần, có phải là không có đồ trang sức tốt hơn không? Muội muội có nhiều lắm, có thể tặng một ít cho quận chúa tỷ tỷ, để tránh người khác khỏi hiểu lầm quận chúa đất phong cằn cỗi, không có nhiều tiền dư giả để trân tàng bảo vật." Hoa Long Nữ cũng đáp lễ lại.
Sắc mặt của quận chúa kia cực kỳ khó coi, nếu không phải có mạn sa che đi, thì có lẽ đã thấy được vẻ mặt có chút dữ tợn rồi.
"Một trăm vạn kim." Vị quận chúa có đất phong này lạnh lùng nói.
"Một trăm hai mươi vạn." Hoa Long Nữ thản nhiên nói.
"Một trăm năm mươi vạn kim."
"Một trăm bảy mươi vạn."
"Hai trăm vạn kim." Quận chúa có đất phong không còn muốn cạnh tranh phu quân nữa, mà hoàn toàn đang đập tiền cho bỏ tức.
Chúc Minh Lãng nghe mà thổn thức không thôi.
Hai trăm vạn kim đó a!
Nếu hắn được phân cho thì cũng được tận một trăm vạn kim rồi!
Mặc dù hiện tại những vật phẩm trong tay hắn có tổng giá trị vượt xa một trăm vạn kim này, nhưng có rất nhiều thứ không phải muốn là có thể đổi thành kim, rốt cuộc thì các nữ nhân quyền quý ở Miễu quốc này có nhiều tiền đến mức nào vậy!
"Đây là một viên Nguyệt Thiên Thạch, nửa năm trước một vị giáo chủ trong giáo đình đã bằng lòng trả ba trăm vạn kim để mua, ta chưa từng nỡ bỏ những thứ mà mình yêu thích, không biết công tử có cảm thấy hứng thú với Nguyệt Thiên Thạch không?" Lúc này, Lạc Thủy công chúa lên tiếng, cắt ngang sự cạnh tranh giữa Hoa Long Nữ và quận chúa có đất phong.
Nguyệt Thiên Thạch!
Loại bảo vật này cực kì hiếm thấy, hơn nữa còn có rất nhiều công dụng, nói gần thì phải kể đến Tiểu Bạch Khởi, nó có thể giúp cho Thương Long huyền thuật và Thương Long huyết mạch của Tiểu Bạch Khởi tăng lên một cảnh giới.
Trái tim Chúc Minh Lãng nhảy lên một cái.
Đồ tốt nha!
Hơn nữa lại vô cùng phù hợp với thuộc tính Thương Long của Băng Thần Bạch Long.
Hay là cứ theo đi!
"Công chúa ra giá rồi."
"Không ngờ Lạc Thủy công chúa lại ngưỡng mộ Chúc công tử ngang ngược càn rỡ này."
"Không phải mấy hôm nay đang có lời đồn, công chúa tình đầu ý hợp với vị thi tuấn của Đường Quan thư viện sao?"
"Chẳng lẽ công chúa cũng coi trọng thế lực của Chúc Môn tại hoàng đô, muốn tranh giành quyền lực ở hoàng đô?"
Lần đầu tiên ra giá của Lạc Thủy công chúa đã dành cho Chúc Minh Lãng.
Nhưng dù ra giá thì cũng không có nghĩa là có thể lấy được, cũng chưa chắc đó là người mà họ ngưỡng mộ nhất trong lòng, nhưng được công chúa ra giá đã là một niềm vinh dự tự hào cả đời!
......
"Tỷ tỷ, thành công rồi!" Đôi mắt đẹp của Nam Vũ Sa phát sáng lên.
Công chúa mắc câu rồi!
Vậy mảnh Thần Cổ Ngọc Đăng thứ hai đã có.
Nhưng mới vui mừng không được bao lâu thì Nam Vũ Sa lại bĩu môi, nói với vẻ không hài lòng lắm: "Hừ, chắc là Chúc Minh Lãng được dịp cười sung sướng vì được chọn rồi."
"Tỷ tỷ?" Nam Vũ Sa thấy Lê Tinh Họa vẫn giữ im lặng thì có chút khó hiểu hỏi.
Lê Tinh Họa vẫn không nói một lời, chỉ nhìn xuống phía dưới.
Nam Vũ Sa nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ mình thật lâu, cuối cùng sắc mặt nàng cũng từ từ trở nên trầm trọng.
.....
"Lạc Thủy công chúa, đừng ghi hận muội muội nhé... ba trăm hai mươi vạn kim." Quả nhiên Hoa Long Nữ không dễ dàng từ bỏ.
Hôm nay trước khi ra ngoài, quốc sư đã giao phó cho nàng, nàng có thể không chút cố kỵ mà ra giá cho Chúc Minh Lãng.
Chúc Môn ở hoàng đô là một tộc môn vô cùng ưu tú để làm thông gia với Hoa gia Miễu quốc các nàng, bản thân Hoa Long Nữ cũng rất hài lòng về Chúc Minh Lãng, cho nên nàng không hề ngại ngần khi tranh giành phu quân với công chúa.
Quốc sư và quốc quân chia làm hai phe phái khác nhau, để công tử độc nhất của Chúc Môn liên hợp với công chúa Miễu quốc, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Huống chi phía Miễu Sơn Kiếm Tông cũng đã truyền tin tới, Chúc Minh Lãng là con trai của Mạnh chưởng môn, người phu quân này, không phải thuộc dạng bình thường.
Lạc Thủy công chúa chỉ cười cười, nhưng không có tăng giá cho Chúc Minh Lãng nữa.
Dường như giá tiền cao nhất đối với nàng chính là ba trăm vạn kim này, nhiều hơn nữa thì đã thành cuộc so tài giữa các thế lực rồi.