Năm trăm năm mươi vạn kim, có một vài quốc gia tính luôn cả thuế thì một năm cũng chưa chắc đã đạt được con số này, mà ở Miễu quốc lại đạt được số này chỉ trong một cuộc chơi của quyền quý.
Những lần ra giá ở phía sau, cũng không đạt đến con số này.
Vì vậy Chúc Minh Lãng đã trở thành quốc tế của năm nay. (rể quốc dân.)
Mặc dù Chúc Minh Lãng biết chuyện này không thoát khỏi có liên quan đến thân phận của mình, nhưng bản thân hắn vẫn phong thái hiên ngang, anh tuấn bất phàm, thi tài xuất chúng, kiếm pháp trác tuyệt, mục long chi đạo cũng rất tài giỏi!
Lễ chọn phu quân cũng dần dần kết thúc với sự ra giá cao cho mấy người được cho là ưu tế, làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi nhất, hiển nhiên vẫn là cái giá đưa ra cho Chúc Minh Lãng, cao hơn nhiều so với những người cạnh tranh khác.
...
Vào buổi tối, Chúc Minh Lãng được mời đến vương cung.
Chuyện này nhanh đến mức khiến Chúc Minh Lãng có chút không kịp thích ứng, không nghĩ tới Miễu quốc lại sốt ruột chọn phò mã như vậy, chẳng phải nên kéo dài ra mấy ngày, rồi mới tiến hành diễn ra trong đêm sao?
Hay là nói, phò mã bị mua lại, chính là kim ốc tàng tuấn, không được xuất đầu lộ diện nữa?
Như vậy cũng tốt, cầm lầy ngọc rồi, liền trực tiếp bỏ trốn, sính lễ có giá trị cao ngất được công chúa đưa đến kia, Chúc Minh Lãng cũng có thể trả lại nguyên vẹn.
Dạ yến long trọng, Chúc Minh Lãng uống mấy tuần rượu, đang lẳng lặng ở trong vương cung chờ đợi công chúa, Miễu quốc vẫn luôn là nơi nắm quyền của nữ tử, cho dù là trong vương cung, thì cũng rất ít cho phép một vài nam tử có thân phận đặc biệt đi lại.
Chúc Minh Lãng cũng không gấp gáp, đêm khuya động phòng, tự nhiên sẽ lấy được vật mà mình muốn.
Vàng bạc châu báu, có thể nói là từng cái rương được mang đến trong viện, Chúc Minh Lãng bị một đám cung nữ cổ quái đưa đi rửa mặt trang điểm...
Hắn không nghĩ tới bản thân còn chưa được trải nghiệm qua niềm tự hào khi làm tân lang trong đêm động phòng hoa chúc, thì ngược lại đã được cảm thụ làm tân nương khi được đeo trang sức màu đỏ, chải đầu rửa mặt đẹp đẽ và ăn mặc xa xỉ.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc mặt trăng lên cao, Chúc Minh Lãng phát hiện vương cung đã trở nên yên tĩnh, lập tức hắn cảm giác được có điều chẳng lành.
Chẳng lẽ là Lạc Thủy công chúa đã uống đến say mèm, sau đó đẩy cửa ra, rồi bắt đầu làm loại chuyện không an phận đó?
Đường chạy trốn, đều đã lên kế hoạch hết rồi, lấy được viên ngọc trên mặt nạ kia, Chúc Minh Lãng sẽ đánh công chúa bất tỉnh, sau đó lập tức rời khỏi Miễu quốc, nhưng hết lần này tới lần khác Lạc Thủy công chúa này lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu!
"Công chúa!"
"Công chúa điện hạ, Chúc công tử chờ đợi ở tẩm cung đã lâu."
"Chúc mừng công chúa."
Mấy giọng nói của nữ hầu truyền đến, đôi mắt Chúc Minh Lãng sáng lên, đặt bồ đào ở trong tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tiểu nương bì, cuối cùng cũng đến rồi!
...
Cánh cửa được hai thị nữ nhẹ nhàng mở ra, Lạc Thủy công chúa hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ một phen, áo lụa dán sát vào cơ thể tuyệt đẹp, có thể tưởng tượng được làn da mịn và mềm mại như tơ lụa kia.
Mái tóc của nàng cũng giống như tơ lụa bạch kim, dưới ánh trăng và ánh đèn màu càng lộ ra vẻ cao quý quyến rủ, thêm mặt nạ ngân ngọc tô điểm, càng làm sắc đẹp của nàng tăng thêm vẻ thần bí, thần thánh và quyến rủ.
"Chưa từng có người nào gặp qua dung mạo chân chính của công chúa, đây là thật sao?" Chúc Minh Lãng rót rượu hoa vào hai ly, rồi đưa cho vị Miểu quốc công chúa đang chậm rãi bước đến.
"Ngươi muốn nhìn sao?" Lạc Thủy công chúa nở nụ cười, trong lời nói của nàng lộ ra mấy phần trêu chọc. "Cùng uống một ly rượu giao bôi với bản công chúa đi."
Rượu giao bôi, tức là hai khuôn mặt phải kề sát vào nhau.
Lạc Thủy công chúa đưa tay đến, chậm rãi xuyên qua khuỷu tay của Chúc Minh Lãng, sau đó từ từ kéo mặt Chúc Minh Lãng đến trước mặt nàng.
Chúc Minh Lãng cũng thấy không có vấn đề gì cả, gặp dịp thì chơi thôi, uống rượu giao bôi cũng không bị thất thân, nên cứ mặc cho vị Lạc Thủy công chúa này từ từ kề mặt đến trước mặt mình.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp, mang theo một chút mùi thơm của rượu, mặc dù Chúc Minh Lãng cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng trong lúc mơ hồ hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Không giúp ta tháo xuống sao?" Hơi thở của Lạc Thủy công chúa thơm như hoa lan.
Chúc Minh Lãng như lão tăng ngồi thiền, uống xong ly rượu này, liền rút tay ra...
Cũng không phải cởi áo ra, không cần phải khẩn trương thế đâu.
Lấy được mặt nạ ngân ngọc của nàng, hắn liền tặng cho vị công chúa này một nụ cười thân sĩ "Thật có lỗi, ta không yêu ngươi", sau đó đánh nàng bất tỉnh, tránh khỏi hai gã Ám Vệ kia, rồi dẫn theo mấy cô em vợ cao chạy xa bay!
Nhẹ nhàng tháo mặt nạ ngân ngọc xuống, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, Chúc Minh Lãng vẫn nhìn thoáng qua vị công chúa thần bí đã làm cho trái tim của tất cả nam nhân trong quốc gia này phải ngứa ngáy tê dại...
Dưới mặt nạ ngân ngọc, nàng đúng là một vị mỹ nhân, tháo mặt nạ ngân ngọc ra, dung mạo của nàng so với trong tưởng tượng còn xinh đẹp hơn.
Chúc Minh Lãng nhìn qua nàng, liền xuất thần, cả người giống như chạm phải vào điện mà run lên!
"Cái này. . . Cái này. . . Cái này. . ." Hơn cả nửa ngày Chúc Minh Lãng cũng không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào vị Lạc Thủy công chúa này, đầu óc trở nên trống rỗng!
...
...
Bên ngoài vương cung, Ngô Phong che mặt, im lặng chờ đợi Chúc Minh Lãng ở bên ngoài thành cung.
Kế hoạch của Chúc Minh Lãng, Ngô Phong có biết đến, làm sư huynh, Chúc Minh Lãng muốn đào hôn, hắn cũng nên ra sức giúp đỡ, nhưng Chúc Minh Lãng lại chậm chạp chưa đến, điều này khiến Ngô Phong dâng lên loại cảm giác chẳng lành.
"Hai vị cô nương, không cần gấp gáp, có lẽ tiểu sư đệ đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết." Ngô Phong nói.
"Phải không, công chúa quá hương diễm, trong thời gian ngắn bắt hắn bước xuống từ trên giường ngọc của người ta, quả thực đã làm khó hắn rồi." Nam Vũ Sa cười nói.
"Vũ Sa!" Lê Tinh Họa nhíu mày nói.
"Tỷ tỷ, trời cũng sắp sáng rồi, không bằng chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai tỷ tỷ hầm một ít canh lộc nhung, đưa đến trong vương cung, miễn cho Chúc công tử một đêm mệt nhọc làm thương tổn đến thân thể." Nam Vũ Sa nói.
Lê Tinh Họa cũng rất hoang mang, không rõ vì sao Chúc Minh Lãng lại chậm chạp không xuất hiện.
Cuối cùng hắn vẫn không đỡ được mà bị mê hoặc sao?
"Chờ một chút, tiểu sư đệ làm người, ta rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không phản bội hai vị cô nương." Ngô Phong nghiêm túc nói.
"Chúng ta và hắn rất trong sạch, hắn muốn cùng với công chúa làm gì cũng được, có quan hệ gì với chúng ta đâu. Thần Cổ Ngọc Đăng, chúng ta cũng có thể tự đi tìm." Nam Vũ Sa hừ lạnh nói.
Lê Tinh Họa không nói gì.
Chúc Minh Lãng sẽ lựa chọn như thế nào, các nàng cũng không thể chi phối được.
Chỉ là nghe Vũ Sa nói, hôm nay Lê Vân Tư có tỉnh lại một chút, không hề có dáng vẻ muốn nhượng bộ, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.
...
Vương cung điện công chúa.
Trăng sáng sao thưa, túi thơm treo trên ngọn cây phong, nương theo cơn gió nhẹ khẽ đung đưa, làm cho cả đình viện này đều tràn ngập mùi thơm thoải mái.
Trên trán Chúc Minh Lãng chảy đầy mồ hôi hột, hắn nắm chặt mặt nạ ngân ngọc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vị Lạc Thủy công chúa này...
Lạc Thủy công chúa không phải đang trong độ tuổi đẹp nhất, có rất nhiều người đều biết chuyện này, nhưng chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của nàng ở Miễu quốc.
Mà càng làm dung mạo của nàng trở nên thần thánh và bí ẩn hơn, ngay cả người trong vương cung cũng chưa chắc đã nhìn thấy qua.
Nhưng thật ra, có một vài khoảnh khắc, Chúc Minh Lãng mơ hồ cảm thấy giọng nói của Lạc Thủy công chúa đã từng nghe qua ở đâu đó, có lẽ là vì từ đầu đến cuối hắn không có cách nào có thể liên kết được hai người này lại với nhau.
Nên khi tháo mặt nạ ngân ngọc ở trên trán nàng xuống, tận mắt nhìn thấy chân dung, Chúc Minh Lãng hận không thể tát cho mình một cái thật mạnh.
"Ôn Lệnh Phi!" Chúc Minh Lãng vô cùng gian nan phun ra cái tên này.
"Thì ra Mạnh chưởng môn chưa từng nói với ngươi." Lạc Thủy công chúa lộ ra chân dung đang mỉm cười, đôi mắt như thu nguyệt.
Vị Lạc Thủy công chúa này không phải ai khác, chính là chưởng môn trẻ tuổi nhất của Miễu Sơn Kiếm Tông, Ôn Lệnh Phi!
Nữ nhân này, hắn phải dùng cái gì để đánh bất tỉnh đây! !