"Ôn chưởng môn, không nghĩ tới ngươi cũng là người mang tâm địa xấu xa như vậy, với thân phận chưởng môn của Miễu Sơn Kiếm Tông, ngươi cần gì phải ngấp nghé đến thân phận công chúa của một quốc gia phàm trần, Lạc Thủy công chúa chân chính bị ngươi vứt xác ở đâu rồi?" Chúc Minh Lãng nói.
"Chúc Minh Lãng ngươi còn có thể vứt bỏ một thân kiếm đạo, chuyển qua tu Mục Long thuật, vì sao ta không thể bỏ qua thân phận công chúa, một lòng tìm hiểu về kiếm đạo?" Ôn Lệnh Phi nói.
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Trên đời này sao lại có người cổ quái như vậy!
Ôn Lệnh Phi vốn là Miễu quốc công chúa, là người thống trị tương lai của quốc gia này.
Mà đồng thời nàng còn là chưởng môn của Miễu Sơn Kiếm Tông, là nữ tử trẻ tuổi nhất lại mạnh mẽ nhất trên con đường kiếm đạo, điều này tương đương với toàn bộ thế lực tu chân trong Miểu Quốc và Miểu quốc đều nằm trong lòng bàn tay của nàng!
Mạnh Băng Từ biết thân phận thật của Ôn Lệnh Phi, cho nên mới để cho mình đi tranh đoạt làm phò mã sao?
Hay là nói, ngay từ khi bắt đầu, Mạnh Băng Từ đã chọn cho mình một nàng dâu!
Thần Cổ Ngọc Đăng vốn phải là bảo vật của Miễu Sơn Kiếm Tông, lại xuất hiện trên ngân sức của một vị công chúa, sao mình lại không nghĩ đến vị công chúa này vốn cùng một phe với Miễu Sơn Kiếm Tông!
"Ôn chưởng môn, kỳ thật chúng ta cũng không có tình cảm chân thực gì cả, đúng không?"
"Chỉ phúc vi hôn, ép duyên là tập tục xấu, đối với những người thông minh trẻ tuổi có tư tưởng khai sáng như chúng ta, thì nhất định phải vứt bỏ và cùng chống lại, đúng không?"
"Còn tiền sính lễ, ta trả lại cho ngươi, chúng ta cứ tính như thế nhé?"
Chúc Minh Lãng dùng giọng thương lượng hỏi.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa a! !
Lấy thực lực của Chúc Minh Lãng, đừng nói là đánh công chúa bất tỉnh, ngay cả việc từ phủ công chúa trong hoàng cung đánh giết ra ngoài cũng không phải là việc khó gì.
Chỉ có điều không ngờ vị công chúa này chính là chưởng môn của Miễu Sơn Kiếm Tông, chính là một trong số ít nhân vật trong Miễu quốc mà mình khó có thể đối phó được.
Hai người Chúc Thiên Quan, Mạnh Băng Từ này, không nói những chuyện khác, phương diện hố con trai này thật là xứng đôi!
Khó trách Mạnh Băng Từ không ngại mình đào hôn.
Hắn trốn được sao?
"Lời mai mối đã có, sao có thể coi là trò đùa?" Giọng nói của Ôn Lệnh Phi trở nên lạnh lùng, nàng khẽ hừ một tiếng nói. "Hay là nói, kỳ thật trong lòng ngươi vẫn luôn nhớ mong vị cô nương Nam Linh Sa kia?"
"Ôn chưởng môn, chúng ta không thích hợp, huống chi từ trước tới nay không phải ngươi vẫn chưa từng coi ta là đối thủ ngang tài ngang sức sao, cùng một nam tử bình thường như ta sống chung cả một đời là chuyện rất thống khổ." Chúc Minh Lãng cười khổ nói.
"Làm nữ tử, vốn nên chọn người bình thường như ngươi." Ôn Lệnh Phi nói.
Nhất thời đầu của Chúc Minh Lãng sắp lớn gấp ba bốn lần, nơi này là Miễu quốc, nữ cường nam nhược, cho nên ở trong mắt Ôn Lệnh Phi, có một vị phu quân có thực lực không bằng mình cũng rất bình thường!
"Thật ra ngươi có thể cân nhắc đến mấy người khác, ta thấy mấy người kia cũng rất đáng được tuyển chọn, vô luận là thực lực, thân phận, địa vị hay tướng mạo, cũng đều không thua kém." Chúc Minh Lãng nói tiếp.
"Đã cân nhắc qua rồi, cuối cùng ta vẫn cảm thấy ngươi phù hợp hơn, một mặt Mạnh chưởng môn có ý thúc đẩy, một mặt khác là Hoa quốc sư vẫn luôn ngấp nghé vương quyền, nếu để Chúc Môn của các ngươi thành chỗ dựa cho bọn họ, xác thực sẽ mang đến một chút rung chuyển cho vương quyền." Ôn Lệnh Phi nói.
"Vậy vì sao ngươi không ra giá ngay từ đầu?" Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
"Ta muốn nhìn xem còn có thế lực nào muốn bám vào Chúc Môn các ngươi, lại không nghĩ tới câu ra một vị tình địch." Ôn Lệnh Phi uống một chén rượu, sắc mặt đã ửng đỏ, ánh mắt mê người.
"Được rồi, mọi chuyện đã đến nước này, ta cũng thẳng thắn với Ôn chưởng môn vậy. Ngay từ lúc bắt đầu ta đã không có ý định làm phò mã của đất nước này, tất cả chỉ vì mặt nạ ngân ngọc này, có lẽ Ôn chưởng môn đã rõ ràng, nó được làm từ Thần Cổ Ngọc Đăng, ta cần Thần Cổ Ngọc Đăng để cứu người, người ta cứu chính là người trong lòng ta. Vốn ta tính toán chỉ cần lấy được Thần Cổ Ngọc Đăng sẽ lập tức đào tẩu, nhưng không nghĩ tới Lạc Thủy công chúa lại là Ôn chưởng môn. . ." Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng đã có chút lo lắng.
Lê Vân Tư đã tỉnh lại một lần rồi.
Nếu trong đêm nay nàng tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy mình chậm chạp không rời khỏi phủ công chứa, nhất định nàng sẽ khổ sở.
Vừa nghĩ tới hành động của nàng lúc ban ngày, dưới tình huống còn chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vì mình vung tiền như rác, Chúc Minh Lãng cảm thấy mấy phần vui mừng và đau lòng, chính là vì vậy, Chúc Minh Lãng sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới.
"Ồ?" Ôn Lệnh Phi nhìn thoáng qua mặt nạ ở trong tay của Chúc Minh Lãng, lại liếc mắt nhìn thành cung cao lớn ở bên ngoài, mở miệng hỏi. "Ta không bằng nàng sao?"
"Chúc Minh Lãng, thân phận công chúa ở Miểu quốc không giống với các công chúa của những quốc gia khác—— công chúa là người thừa kế vương quyền trong tương lai."
"Mà Miễu quốc là quốc gia giàu có, cường thịnh, không phải là nơi mà những tiểu quốc kia có thể so sánh, vương quyền của chúng ta ở hoàng đô cũng hiển hách như thế."
"Trừ vương quyền ra, ta còn là chưởng môn của Miễu Sơn Kiếm Tông, xét cảnh giới kiếm đạo, nhìn khắp cả thiên hạ ngoại trừ Chúc Tuyết Ngân ra, không ai có thể sánh bằng ta!"
"Mà dung mạo của ta, ngươi cũng đã nhìn thấy, nữ tử ngươi yêu cũng chỉ trẻ hơn ta mấy tuổi, xét về tướng mạo ta tự nhận ta không thua gì nàng."
Ôn Lệnh Phi đứng lên, chắp tay, dáng người yểu điệu, khí độ siêu nhiên, cho dù nàng nói ra lời nói này là vì tô diểm cho bản thân mình, nhưng mỗi một câu nàng nói cũng đều là sự thật!
"Cho nên Ôn chưởng môn có thể có lựa chọn tốt hơn, tại hạ xin cáo từ trước." Chúc Minh Lãng nói.
"Ôn chưởng môn, ngươi và ta đều biết, chúng ta vốn không có chút tình cảm nào, cần gì bởi một trò chơi chọn rể chốn nhân gian mà cố chấp trói buộc lẫn nhau. Ta tin tưởng Ôn chưởng môn cũng không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, cái mặt nạ ngân ngọc này, coi như ta nợ chưởng môn một phần nhân tình, ngày khác có gì cần, Chúc Minh Lãng ta chắc chắn sẽ giúp đỡ hết sức mình." Chúc Minh Lãng đã không có ý lưu lại nữa.
"Thế gian lại có bao nhiêu mối tình thắm thiết chân chính, ta chưa từng hi vọng xa vời sẽ nảy sinh ra tình cảm với một nam tử nào đó, chỉ cầu không căm ghét, chỉ cầu người này có chút thú vị. Chỉ là, ngươi đã từng là kiếm sư, cũng đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, cũng từng bễ nghễ thiên hạ, như vậy trong lòng ngươi còn có mấy người có thể lọt vào mắt?" Ôn Lệnh Phi mở miệng hỏi.
"Ôn chưởng môn, đi ra khỏi cửa nhiều một chút, cuối cùng sẽ tìm được người hợp ý thôi." Chúc Minh Lãng nói.
"Nếu ta khăng khăng chọn ngươi thì sao?" Ôn Lệnh Phi hỏi ngược lại.
"Vậy chỉ có thể nói một tiếng thật có lỗi, trong lòng ta đã có nơi thuộc về."
"Ngươi đã là phu quân của ta, danh chính ngôn thuận."
"Ôn chưởng môn, ngươi nhìn Chúc Minh Lãng ta giống người bảo thủ không chịu thay đổi sao?" Chúc Minh Lãng ngược lại bật cười.
"Chúc Minh Lãng, ngươi nhìn Ôn Lệnh Phi ta giống như kẻ dễ dàng chấp nhận chắp tay nhường lại sao?" Ôn Lệnh Phi cũng cười.
Đúng vậy, Ôn Lệnh Phi không có tình cảm gì quá lớn đối với Chúc Minh Lãng.
Trên thực tế nàng cũng không có tình cảm gì đối với tất cả nam tử trên thế gian này.
Nhưng nếu thật sự muốn lựa chọn một vị nam tử làm phu quân của mình, thì cũng chỉ có Chúc Minh Lãng người được xem là có chút ý tứ.
Rõ ràng hắn có hi vọng trở thành kiếm tu vượt qua cả nàng vậy mà hắn lại từ bỏ, trở thành một Mục Long sư.
Dù bắt đầu lại từ đầu, hắn vẫn trác tuyệt bất phàm như cũ.
Tất nhiên Ôn Lệnh Phi có thể nhìn ra, cho dù lúc này thực lực của hắn không bằng mình, thì tương lai cũng sẽ dần dần chạm tới mình.
Nếu tìm một nam tử sống cùng với mình cả một đời, mà theo năm tháng trôi qua sẽ bị mình bỏ lại xa xa phía sau, thì chẳng bằng chọn Chúc Minh Lãng, hắn là số ít người mà có cảnh giới có thể theo kịp bước chân của mình.